GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 307

Tạ Lâm nằm trên giường, hơi nghiêng người, hờ hững nói: “Lạc

Thạch Thiên, huynh nên quay về cung đi, phủ Thừa tướng không cần
huynh.”

Sắc mặt Lạc Thạch Thiên tái đi, sải bước lại gần, “Tạ Linh Nhi, muội

đang đuổi ta đi sao?”.

Tạ Lâm lật người, mặt đối diện với bức tường, “Tạ Linh Nhi? Đây là

tên của muội muội ta, và ta là huynh trưởng của muội ấy, muội ấy đã chết
từ lâu rồi.”

Chết trong trận lũ lụt năm đó, cha mẹ anh em, trong cái năm Tạ Lâm

đỗ Thám hoa đó, tất cả đã chết hết rồi, không còn người thân, không còn
bạn bè, không còn người thương nữa.

Ngay cả bản thân là ai, cũng chẳng thể tỉnh táo mà ý thức được cho rõ

ràng.

Tạ Lâm nhắm mắt lại, không để ý đến gã nữa.

Lạc Thạch Thiên nghe thấy những lời này, tức đến nỗi muốn chết luôn

đi cho xong, “Tạ Linh Nhi muội giỏi lắm, thế nhưng ta và muội vẫn còn có
hôn ước đấy! Muội trốn ta như vậy, rồi xem nếu ta còn quan tâm đến muội
nữa, thì ta mang họ của muội!”, Mặc Nhi ở bên ngoài cửa bê bát thuốc
nóng hôi hổi vội vàng bước vào, nhìn thấy Lạc Thạch Thiên, ánh mắt tuy
rằng lóe lên lửa giận, nhưng con ngươi lại sáng rõ, nhìn đăm đăm vào Tạ
Lâm, đưa mặt sán lại càng lúc càng gần, gần như dính sát vào Tạ Lâm.

Mặc Nhi liền hét toáng lên, đặt thuốc sang một bên, túm lấy cổ áo Lạc

Thạch Thiên lôi ra ngoài.

“Này này, cô làm gì vậy!” Lạc Thạch Thiên định ghé sát lại gần khuôn

mặt của Tạ Lâm, để xem thử xem rốt cuộc có phải là khuôn mặt đáng ghét
thèm đòn của nàng không, nhưng lại bị một người túm cổ lôi đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.