GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 34

“Sao ngươi biết, những người thương tưởng trẫm, số lượng chẳng hề

ít? Có người thương tưởng trẫm như vậy, nếu trẫm biết được, nhất định sẽ
không phụ bạc nàng ta, nạp nàng ta vào cung ngay.”

Hoàng đế bệ hạ anh minh thần vũ, hiện giờ cả người không một mảnh

vải, ngồi ngả ngớn trong ôn tuyền, Tạ Lâm mơ hồ nhìn thấy, phía dưới
phần eo lưng tráng kiện săn chắc của người đó, đang quấn một tấm khăn
trắng, chéo chéo che đi phần hông.

Hoàng đế Minh Trọng Mưu của Vạn Triệu, sở trưởng là cưỡi ngựa bắn

tên, không thích đọc sách, từ nhỏ đã rèn luyện nên một thân võ nghệ, vốn dĩ
muốn phò trợ cho vị thái tử huynh trưởng, xông pha trận mạc giết giặc, trở
thành danh tướng lừng lẫy, nhưng năm đó hoàng thái tử qua đời khi còn rất
trẻ, tiên hoàng lại chỉ ngồi trên hoàng vị có hai năm rồi băng hà đi về miền
cực lạc, hoàng vị liền rơi lên đầu vị Minh Trọng Mưu không thích đọc sách
này. Minh Trọng Mưu đồng ý một cách vô cùng miễn cưỡng, nhưng khi đã
khoác hoàng bào lên người rồi, dù ngươi có không đồng ý, cũng phải đồng
ý, có không thích hoàng quyền, cũng phải thích!

Hoàng đế Vạn Triệu giỏi cưỡi ngựa bắn cung, tinh thông võ nghệ, lúc

chui vào trong hoàng bào, thì không nhìn ra được, giờ nhìn mới thấy, toàn
thân là làn da màu mật ong, cơ bắp tráng kiện mạnh mẽ, đâu có chút gì của
vẻ sống trong hoàn cảnh giàu sang phú quý.

Tạ thừa tướng vốn dĩ còn chưa tỉnh rượu hẳn, thánh thượng lại dũng

cảm tự hào khoe ra cơ thể trần truồng như thế, khiến hắn bị dọa cho giật
mình tỉnh táo thêm được ba phần, vội vàng cúi người nói:

“Việc liên quan đến danh tiết của đàn bà con gái, thần không dám quả

quyết, nhưng bệ hạ nhất định phải tin.”

Trẫm tin…

Trẫm tin cái rắm ý!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.