GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 35

Lửa giận của Minh Trọng Mưu nhẫn nhịn đã lâu cuối cùng cũng bùng

nổ,

“Tạ Lâm, mau qua đây kỳ lưng cho trẫm!”.

“………”

Thánh lệnh đã ban ra, thân là thần tử của hoàng đế, đương nhiên

không thể không tuân theo.

Tạ Lâm cuộn vạt dưới của triều phục lên trên, nhét vào thắt lưng, sau

đó cung kính lui ra sau một bước, cầm một cái khăn từ tên thái giám đã
đứng chờ hầu ở đó khá lâu, rồi mới đi tới trước, ngón tay kéo cái khăn ấy
đến nhúng ướt trong ôn tuyền.

Bỗng nhiên, Tạ Lâm chợt cảm thấy có một luồng ánh mắt nóng bỏng

nhìn đăm đăm lên tay hắn. Không biết là vì ánh mắt đó quá mức nhiệt tình,
hay bởi nhiệt độ trong ôn tuyền thực sự quá cao nữa, Tạ Lâm chỉ thấy suối
nước nóng có hơi bỏng tay, nên chỉ nhúng ướt sơ qua chiếc khăn, rồi nhấc
ra. Đợi đến khi hắn quay đầu lại nhìn về phía Hoàng thượng, thì người này
đang nhắm mắt nghỉ ngơi, tựa như ánh mắt gai người vừa nãy chỉ là ảo
giác.

Tạ Lâm đắp khăn lên lưng hoàng đế, nhẹ nhàng kỳ cọ, từng thớ da,

từng cơ bắp rắn chắc, vì được ướt nước, nên ánh lên màu mật ong.

Lúc lau đến cánh tay bệ hạ, Tạ Lâm thoáng khựng lại một lúc, trên đó

có một vết sẹo, là vết tích bệ hạ có năm mười tám tuổi khi ở trên chiến
trường. Đám người Di quốc thật sự rất ngang ngược, lúc đó đã chém trúng
quận vương một đao, quận vương trọng thương rơi khỏi lưng ngựa, từ đó bị
Vĩnh Lưu hoàng đế cấm túc, không cho phép mạo hiểm ra chiến trận nữa.
Quận vương buồn bực, hàng ngày nạp thiếp mới vào phủ, trải qua một cuộc
sống xa hoa dâm dật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.