GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 341

“Tạ đại nhân,” Thái hậu nhụt chí nói, “Đại nhân văn tài võ lược, kiến

thức phi phàm. Việc bệ hạ phải có hoàng tử, thiết nghĩ đại nhân phải chú ý
hơn mới được, cũng mong đại nhân nghĩ thêm thật nhiều biện pháp.”

Tạ Lâm toát mồ hôi, cúi người nói: “Xin Thái hậu nương nương đừng

lo, chuyện của bệ hạ, đương nhiên là chuyện của những kẻ bề tôi như
chúng thần, ủy thác của Thái hậu, thần nhất định sẽ không quên.”

Thái hậu nở nụ cười hài lòng. “Vậy phiền Tạ đại nhân lưu tâm thêm

nhé."

Tạ Lâm ra khỏi cửa, liền móc ra một cái khăn tay, khẽ lau mồ hôi trên

trán, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Những lời Tạ Lâm nói quả thực rất đúng. Chuyện quốc gia của bệ hạ,

quả thực là bổn phận của chúng thần, nhưng chuyện nhà của bệ hạ, mà thần
tử cũng phải lo luôn nữa sao?

Vậy thì vị thần tử ấy cũng vất vả quá cơ!

Tạ Lâm lại lắc lắc đầu, đi chưa được bao lâu, thì nhìn thấy từ xa có vài

cô gái đi tới, người đi đầu, tóc dài thướt tha, váy gấm áo lụa mịn màng,
dung mạo xinh đẹp trong trẻo, giữa trán còn vẽ một bông hoa mai, trông lại
càng quyến rũ hơn. Tạ Lâm vừa nhìn một cái, liền lùi về sau vài bước, cúi
đầu đứng sang một bên.

Vốn dĩ cứ định đứng im như thế, không để đối phương phát hiện ra

mình, nhưng cả người hắn mặc triều phục, nền đỏ chỉ vàng, trong số toàn
bộ thần tử của triều đình Đại Sở chỉ có duy nhất một bộ như vậy, là thứ độc
nhất vô nhị. Cái cằm cao và thanh tú của cô gái kia vốn dĩ đang hướng lên
cao, mắt không nhìn lại những chỗ vừa đi qua, nhưng lại nghe một trông số
những cô gái ăn vận theo kiểu cung nữ đi sau lưng nàng ta kêu lên một
tiếng, “Thừa tướng đại nhân.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.