GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 356

Là đại nhân vật nào, định tiếp đón mình, nhưng lại còn bảo mình đứng

chờ ở ngoài này thế?

Đang nghĩ, thì nhìn thấy bên trong cửa lớn, có một người chậm rãi

bước ra, bóng râm âm u từ trên người hắn vì có ánh mắt trời chiếu vào mà
dần dần tan đi.

Tạ Lâm vừa nhìn thấy, liền vội cúi đầu, khom người hành lễ, “Bệ hạ.”

Hai gã gác cửa kinh hãi, nhưng người ở bên trong đã bước ra, cặp mắt

thâm trầm sắc nhọn như mũi dao, phong độ phi phàm, khí chất cao quý đến
ép người. Nghĩ tới dáng vẻ của các vị đại nhân Hình Dư, cung kính lễ độ
với người này, tuy rằng biết đối phương là người cao sang, nhưng không
ngờ địa vị lại cao sang đến mức độ ấy.

“Tạ Lâm.” Minh Trọng Mưu lạnh lùng nói, “Đi cùng với trẫm,” Hắn

nghiến răng nói, “Trẫm có rất nhiều lời, muốn nói khanh.”

Tạ Lâm vừa nghe thấy bệ hạ có chuyện quan trọng muốn nói, vội vàng

tuân lệnh, còn lo lắng hỏi: “Bệ hạ muốn thần đi cùng, thần không dám
không đi, nhưng bệ hạ thân thể đáng giá ngàn vàng, không thể coi nhẹ
được. Thần không biết võ công, không bảo vệ được cho bệ hạ, tốt nhất bệ
hạ nên dẫn theo vài người biết võ.”

Minh Trọng Mưu hờ hững đáp: “Bản thân trẫm biết võ.” Chẳng hiểu

sao, lần này bên người ngoài Tạ Lâm, hắn không muốn để bất kỳ ai đi theo
cả, bất luận đó là nam, hay nữ. Khó khăn lắm mới ra ngoài được một lần,
muốn cùng Thừa tướng tâm sự chuyện trong nhà, không muốn bất cứ ai cản
trở mình.

Không ngờ vừa quay đầu lại, thì nhìn thấy Tạ Lâm không biết đang thì

thầm to nhỏ nói gì đó với một trong hai gã gác cửa, gã đó còn liên tục gật
gật đầu, thế còn chưa đủ, Tạ Lâm còn vỗ vỗ lên vai gã, “Sau này nếu ngươi
cần gì, thì cứ thoái mái nói ra, có bà con thân thích định thi cử giành công

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.