GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 361

này đi, thì tiểu nhân lỗ chết mất, hai vị không ngại thì trả thêm hai lượng
nữa đi, để tiểu nhân còn thu hồi vốn?”.

Tạ Lâm lườm hắn ta một cái, hờ hững nói: “Chỗ ta cho ngươi, là đủ

thu hồi vốn rồi.” Thân là Thừa tướng, nên biết rõ cuộc sống của dân chúng,
đây là điều đương nhiên, huống hồ Tạ Lâm xuất thân từ Hộ bộ, rốt cuộc
cây trâm này đáng giá bao nhiêu tiền, liếc mắt cái là biết ngay.

Gã bán hàng nghe xong, định tranh cãi tiếp, thì Tạ Lâm đã nói: “Sau

này đừng có ăn nói vớ vẩn nữa, món đồ này rõ ràng khắc hình chim khổng
tước, ngươi lại bảo nó là phượng hoàng. Chỉ là một con chim bình thường,
dù có bay lên cành cao, cũng chẳng thể tôn quý được, vẫn chỉ là một con
chim mà thôi. Hơn thế,” Tạ Lâm nghiêm mặt, hơi ghé lại gần, trầm giọng
nói, “Phượng hoàng là linh vật của hoàng tộc ta, lẽ nào có thể tùy tiện chơi
đùa như vậy sao? Nếu để quan lại nhìn thấy, có tịch thu chín họ nhà ngươi,
cũng không đủ.”

Gã bán hàng hoảng sợ, ánh mắt lập tức dại đi, đứng ngây người tại

chỗ.

Sau khi Minh Trọng Mưu và Tạ Lâm rời đi, hai người trầm mặc một

lúc rất lâu Minh Trọng Mưu mới nói: “Chiếc trâm này, thật sự chỉ đáng
chút tiền vậy thôi sao?”.

“Ngọc này là giả, số tiền vừa nãy trả còn nhiều hơn giá trị của nó.” Tạ

Lâm đáp.

Minh Trọng Mưu nhìn chiếc trâm trong tay, thở dài, “Nói như vậy, thứ

này không tặng được rồi.”

Tạ Lâm khẽ “hừ” mũi một cái, cũng không biết là đồng ý hay đang

mất kiên nhẫn nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.