GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 360

ông chủ còn chưa cần nịnh nọt gì thì đã cắn câu rồi, nhưng cái tên không có
tiền kia, sao lại làm bộ mặt chán ghét kinh thế?

Gã bán hàng vội vàng nói: “Khách quan, ngài đừng thấy nó đơn giản

mà lầm, chiếc trâm này được chế tác từ loại bạch ngọc thượng hạng, khắc
hình chim phượng hoàng sải cánh, hơn thế soi lên ánh mặt trời, trong suốt
long lanh, thứ này chắc chắn là đáng tiền.”

Minh Trọng Mưu cũng nói: “Không phải chỉ có mười lượng bạc thôi

sao? Trả cho hắn đi. Huống hồ thứ này, ta cũng rất thích, tặng người ta
cũng vừa đẹp……”

Không biết tại sao, Tạ Lâm vừa nghe thấy ba chữ “tặng người ta” lại

cảm thấy có phần hơi chói tai, không nhịn được lạnh lùng nói: “Vậy thì để
thần trả.”

“Vốn dĩ nên vậy mà.”

Tạ Lâm móc túi tiền từ trong người ra, hơi nới lỏng dây buộc, số bạc

trắng lấp lánh khúc xạ dưới ánh mặt trời, khiến đôi mắt gã bán hàng sáng
lóe lên.

Nhưng Tạ Lâm lại thắt miệng túi lại.

Sau đó tiếp tục móc, móc tới móc lui, móc ra một xâu xu đồng, và

ném cho gã bán hàng, “Cộng cả lại, có lẽ cũng không đến một lượng, ngươi
cầm tạm đi.” Gã bán hàng vội vàng vơ lấy, “Cám ơn, cám ơn.” Sau đó nhìn
Tạ Lâm bằng ánh mắt chờ mong, đợi hắn trả nốt số còn lại.

Nhưng Tạ Lâm lại nhét túi tiền trên tay vào lại trong người, nói với

Minh Trọng Mưu: “Tiền trả xong, Gia có thể đi rồi.”

Minh Trọng Mưu cũng ngây người, gã bán hàng lập tức bày ra bộ mặt

đau khổ, “Chỗ này còn chưa đủ một lượng, mà hai vị đã muốn cầm cái trâm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.