GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 416

Tạ Lâm đi đứng lảo đà lảo đảo lại còn say rượu, ngay cả Úy Trì Chính

là xuất thân là võ tướng mà còn vất vả không giữ được.

Nhưng hắn lại không biết rằng, trước giờ cứ hễ Thừa tướng say rượu,

thì việc thưởng rượu cũng chẳng ra làm sao. Tạ Lâm nhất thời không kiềm
chế được, cảm hứng làm thơ tăng vọt, lúc thì ngâm đi ngâm lại mấy bài thơ
gì đó của Lý Bạch khi say, lúc lại hát vài bài từ xa xưa của Tô Đông Pha,
nào đã xong, thậm chí còn ca cả khúc Côn Sơn, hát đến là say sưa mê mải.

Úy Trì Chính cũng không ngờ Thừa tướng đại nhân lại hát khúc Côn

Sơn hay đến như vậy, lại còn hát lời vai nữ nữa chứ, cách nhả chữ lấy hơi,
tông giọng uyển chuyển lên bổng xuống trầm, giọng ngân dài, lại mang
chút xa xăm, hoàn toàn khác với giọng điệu khàn sạn của Tạ Lâm lúc
thường ngày, vốn dĩ còn đang hát chúc rượu, hát mãi hát mãi, lại thành
thiếu nữ hoài xuân, sau lại mang theo âm điệu của người con gái đang oán
than.

Úy Trì Chính ngẩn người, chỉ cảm thấy hôm nay Thừa tướng đại nhân

cổ quái quá, bàn tay đặt lên eo Tạ Lâm, nóng bỏng người, khiến hắn lập tức
thấy lúng túng: “Đại nhân, ngài dẫn theo người hầu đến, hay là ngồi kiệu
đến?”.

Tạ Lâm hơi ngẩng đầu lên

Úy Trì Chính sững sờ.

Có lẽ vì ánh trăng đêm nay quá đẹp, có lẽ vì vừa rồi giọng nữ uyển

chuyển lên bổng xuống trầm khiến hắn ngơ ngẩn. Lúc hắn cúi xuống, nhìn
thấy đôi mắt sáng long lanh của Tạ Lâm, giống như làn sóng nước dập
dềnh lấp lánh, vừa sâu thẳm không nhìn thấy đáy, lại rực rỡ chói chang.

Hắn không kìm được nghĩ, Tạ Lâm sau khi say rượu, ánh mắt trước

đây giống như lưỡi dao khiến ta người ta phải đau đớn, đột nhiên biến mất,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.