GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 468

Minh Trọng Mưu nghe xong, liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng không

hiểu sao lại có vài phần thất vọng.

“Có một cô gái nào đó, đêm đó, trẫm cứ có cảm giác hình như……

chẹp……” Minh Trọng Mưu vò đầu, cuối cùng nghiến răng, “Hình như
trẫm đã ôm một cô gái.”

“Nhưng nội thị và các cung nữ, không một ai biết rốt cuộc cô gái ấy là

ai, trẫm chẳng có cách nào đi hỏi, khanh là người cuối cùng dìu trẫm về
cng, khanh nói thử trẫm nghe, rốt cuộc cô gái đó là ai.”

Minh Trọng Mưu nói có chút sốt sắng.

Tạ Lâm nhìn sâu vào mắt hắn, ánh mắt rất kỳ lạ.

“Bệ hạ thực sự không nhớ là ai sao?”.

Minh Trọng Mưu gật gật đầu, thở dài thườn thượt: “Nếu như nhớ, thì

sao còn phải hỏi khanh?”.

Tạ Lâm lại liếc nhìn hắn, giống như đang cố gắng nhớ thật kỹ hắn vậy,

Minh Trọng Mưu cảm thấy ánh mắt ấy, dường như có thể nhìn xuyên thấu
chiếc mặt nạ, đâm vào lớp da thịt thật sự của hắn, lại còn rạch lên trên đó
một vết sẹo mới chịu thôi.

Hồi lâu sau, Tạ Lâm mới đáp: “Thần tuy không nhớ rõ trong tẩm cung

của bệ hạ có những ai, nhưng thần cho rằng, nếu các cung nữ và nội thị
không biết cô gái bệ hạ ôm, thì có lẽ bệ hạ đã ôm ở một nơi nào đó ngoài
tẩm cung rồi, bệ hạ cứ nghĩ kỹ thử xem, biết đâu sẽ nhớ ra.”

Minh Trọng Mưu nghe xong, cúi đầu trầm tư, nhớ lại những gì đã nhìn

thấy hôm qua.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.