GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 467

gì đó ẩn giấu, lại vừa không ẩn giấu, có gì đó ấm áp, nhưng lại thiếu chút
lạnh lẽo.

Thục Hà chỉ nghe thấy giọng nói khàn sạn của Tạ Lâm ở phía trên

đỉnh đầu mình, nhẹ nhàng nói: “Cho phép ta chỉ một lần này thôi, Thục Hà
của ta.”

Cho phép ta được tự làm theo ý mình một lần thôi. Đêm này, chẳng

qua cũng chỉ có một đêm mà thôi, sẽ không giữ lại bất cứ điều gì cả.

Tạ mỗ đã từng hứa với Tiên hoàng, một khi đã hứa rồi, đương nhiên sẽ

không bao giờ thay đổi.

Mong ước của thần, chỉ có một, đó là một Đại Sở hưng thịnh.

Chỉ cần như vậy mà thôi.

XXX

“Trẫm hỏi khanh, tối hôm qua, rốt cuộc là ai đã dìu trẫm về tẩm

cung?” Sau khi bãi triều, Minh Trọng Mưu vội vã truy hỏi Tạ Lâm.

Tạ Lâm cúi đầu đáp: “Bẩm bệ hạ, là thần.”

Minh Trọng Mưu sung sướng, “Vậy khuôn mặt của trẫm, khuôn mặt

của trẫm……” Minh Trọng Mưu muốn hỏi, rốt cuộc khuôn mặt của hắn có
bị bóc trần không, lúc hắn tỉnh giấc, mặt nạ không còn ở trên mặt nữa,
nhưng Minh Trọng Mưu lại không thể đi hỏi được, nên ruột gan nhộn nhạo,
ấp a ấp úng, phun ra được mỗi hai câu.

Tạ Lâm nhìn hắn bằng ánh mắt nghi ngờ, “Tướng mạo của bệ hạ

đương nhiên là mạnh mẽ anh tuấn rồi, tướng mạo làm tướng làm soái được,
lại vừa làm vua làm chúa được, khuôn mặt rồng đại phúc đại quý, mà sao
bệ hạ lại cứ chỉ chỉ vào mặt mình như thế?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.