GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 499

chép lại sổ sách, có người vào Ti thiên đài, quan sát trăng sao soạn Kinh
Dịch, phẩm cấp tuy bé, nhưng cũng là quan. Cha mẹ chú bác trong nhà thấy
thế, đều cho rằng con cháu mình có việc để làm, sẽ không chơi bời lêu lổng
nữa, còn đám con ông cháu cha ấy, được tiếp xúc với những thứ mới mẻ,
không còn gì phải nuối tiếc nữa, ai nấy đều vui vẻ, đôi bên coi như vừa
lòng êm ấm.

Còn Lục Cận và Trầm Hòa Anh, người trước làm việc cho tả bộ Lại,

người sau làm Thôi quan cho bộ Hình, đều bắt đầu từ mức thất phẩm.

Triều đình Đại Sở hưng thịnh kéo dài, đây mới chỉ là mở màn mà thôi.

Còn Tạ Lâm vì chuyện này mà tiện tay đề một hàng chữ, tuy rằng

đường nét có lực, nhưng dòng chữ lại rất đẹp, cứng cáp mạnh mẽ, nhưng
với nội dung của hàng chứ ấy ai nấy đều lắc đầu ngao ngán.

“Mỹ nhân kế hoặc Lữ Phụng Tiên, mặc khách phong tao Minh Trọng

Mưu”

(Lữ Phụng Tiên là tên tự của Lữ Bố, sau vì rơi vào mỹ nhân kế của

Điêu Thuyền mà khiến liên minh Đồng Trắc Lữ Bố tan ra, quay ra giết hại
lẫn nhau.)

Tạ Lâm còn cho khắc dòng thơ hàm ý xiên xẹo đó thành một cái biển,

treo mãi tít trên cao ở đại sảnh phủ Thừa tướng. Tạm không nói đến dòng
chữ vừa giống câu đối lại vừa không giống câu đối, vế đối đã không chỉnh
tề, lại còn gọi thẳng tục danh của thánh thượng ra nữa.

Có người ở Ngực sử đài lập tức làm một bản tấu, nói Tạ Lâm đại bất

kính, theo lý phải tháo tấm biển đó xuống.

Cũng may Tạ Lâm là Thừa tướng, chứ nếu đổi lại là người khác mà

làm vậy, thì có lẽ cái theo lý phải tháo xuống không phải là “cái biển”, mà
phải là “cái đầu” kìa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.