GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 507

Nhưng……

Mỗi lần Minh Trọng Mưu súng ống đạn dược sẵn sàng, thì kết quả lúc

ôm các nàng ấy vào lòng, cho dù các nàng ấy có quyến rũ mê hoặc hơn
nữa, da thịt có mềm mại nõn nã hơn nữa, khuôn mặt có yêu kiều khả ái hơn
nữa, thì Minh Trọng Mưu cũng không nảy sinh chút dục vọng nào với các
nàng ấy cả, vừa nhìn thấy mặt họ, vừa ôm lấy thân hình họ, thì bao nhiêu
dục vọng của hắn đều tiêu tan, tinh thần vô cùng tỉnh táo, trong đầu tuyệt
đối không vương một chút ý niệm mê đắm nào.

Những cô gái này, khi ôm hoàn toàn không có cảm giác vừa vặn ấy.

Hắn vẫn còn nhớ buổi tối hôm đó, đối với cô gái kia, hắn có làm sao cũng
thấy thiếu, có muốn bao nhiêu, cũng đều thấy không đủ. Nhưng đối với
những cô gái khác, chẳng có chút ham muốn nào.

Minh Trọng Mưu và phi tử ở trong chăn cởi hết chỉ còn lại áo lót, sau

đó, cả đêm mất ngủ.

Hoàng đế bệ hạ im lặng đến sáng.

Minh Trọng Mưu thật sự rất khổ sở. Mỗi ngày mỗi đêm, khi lên triều

bãi triều, khi đi thỉnh an Thái hậu, đều mang theo cặp mắt đen sì rõ ràng mà
nổi bật, gây náo loạn đến nỗi mưa gió khắp hoàng thành, để lại biết bao lời
đồn đạu sau lưng, rằng hoàng đế bệ hạ phóng túng quá độ, mọi người nhìn
đi, đến mắt cũng thâm đen sì rồi kìa!

Ngay cả Tạ Lâm cũng không thể làm ngơ, một hôm khi đang ở trong

ngự thư phòng bàn việc, Tạ Lâm cũng không màng đến chuyện phê duyệt
tấu chương, ánh mắt nhìn đăm đăm vào mặt Minh Trọng Mưu, im lặng hồi
lâu, rồi mới nói: “Bệ hạ…… nên chú ý nghỉ ngơi nhiều vào, đêm vẫn còn
dài, không nên vội vã cấp tập trong một chốc một lát thế.”

“……”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.