GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 537

Lâm, bức xúc chờ đợi cái chữ mà hắn hoàn toàn không muốn nghe thấy
kia.

“Thích nàng ta?” Tạ Lâm cau mày, đang định nói tiếp, thì lại nghe

thấy một tiếng “rắc” vang lên, cây bút trong tay Minh Trọng Mưu, đã bị
hắn dùng lực, bẻ gãy, những lời Tạ Lâm định nói, lập tức dừng lại.

Chính trong một thoáng dừng lại đó, Minh Trọng Mưu đã kịp quăng

cái bút sang một bên, không chút thương xót, sau đó đứng phắt dậy, chậm
rãi đi tới trước mặt Tạ Lâm, hơi cúi đầu xuống, nhìn thẳng vào mắt Tạ
Lâm, “Khanh thực sự thích nàng ta?”.

Thật ra Tạ Lâm luôn cảm thấy, từ thích này, là một từ rất mực xa xỉ.

Nàng thích người thân của mình, nhưng trận lụt năm ấy đã khiến cho

tất cả người thân ngoài trừ những người trong dòng họ của Tạ Luân ra, đều
chết không còn một ai.

Nàng thích triều đình Đại Sở, bởi vì ở đây, nàng có thể thi triển hết tài

hoa của bản thân, làm rạng danh họ Tạ. nhưng hiện giờ hãy nghe thử đi,
thiên hạ đều đồn rằng, Thừa tướng Tạ Lâm, là gian thần của triều đình, lừa
dối qua mặt thánh thượng, có thể coi là tội ác tày trời.

Trước năm mười sáu tuổi, nàng chỉ là một thiếu nữ, dung mạo xinh

đẹp mỹ lệ, giọng nói ngọt ngào dễ nghe, người đến cầu thân, có thể xếp
hàng dài từ đỉnh núi phía Đông đến đỉnh núi phía Tây.

Sau năm mười sáu tuổi, đợt khoa cử năm ấy, đem lại vinh hoa phú

quý, nhưng một cơn lũ đã nhấn chìm quê hương của nàng, trong một buổi
nói chuyện Vĩnh Lưu hoàng đế đã bảo với nàng rằng hãy cắt đứt cái ý nghĩ
trở về quê cũ tế bái và chịu tang làm tròn đạo hiếu đi, vài năm sau, lại cùng
tiên đế nói chuyện, Tạ Lâm đã quyết định sẽ vì xã tắc của Đại Sở, vì xã tắc
của Vạn Triệu, vì xã tắc của đương kim bệ hạ, nguyện gánh vác cái danh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.