GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 553

Minh Trọng Mưu cười cười, “Nói như vậy, lẽ nào đạo của kẻ muốn

làm đế vương phải là vô tâm vô tình? Minh quân của sử sách, quả đúng là
thánh nhân.”

Tạ Lâm cúi mặt, “Có mất sẽ có được, đó là đạo lý từ xưa đến nay rồi,

bệ hạ muốn làm một minh quân của thiên hạ, người phi thường phải làm
những việc phi thường, đương nhiên cái giá phải trả cũng sẽ hơn hẳn cái
giá của người thường.”

“Dù cái giá phải trả, chính là……” chính là nàng?

Minh Trọng Mưu khựng lại, không nói tiếp nữa.

Tạ Lâm không biết hắn muốn nói gì, nhưng nàng chỉ đáp rằng:

“Tương tự như vậy, thần vì mong bệ hạ trở thành một minh quân, xây dựng
một Đại Sở hùng mạnh, đương nhiên cũng phải trả giá.”

Gian thần, cõng trên lưng ô danh bị người đời chửi mắng, để lại bút

tích trong sử xanh một dòng chữ “Thừa tướng Tạ Lâm, gian thần của Đại
Sở”, thắng cả thiên hạ, nhưng cũng lại thua cả thiên hạ.

Đây chính là cái giá phải trả của Tạ Lâm.

Minh Trọng Mưu đột nhiên bước lùi lại, ngạc nhiên và sợ hãi.

Có lẽ là bị những lời của Tạ Lâm làm cho kinh động, hoặc có lẽ do cái

giá phải trả của cả hai người làm cho kinh hãi, nên khuôn mặt Minh Trọng
Mưu lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhìn đăm đăm vào khuôn mặt trầm tĩnh của Tạ
Lâm.

Tạ Lâm vẫn bình tĩnh như trước, một vài lọn tóc vương trên trán, mềm

mại rủ xuống sườn mặt nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.