GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 563

được, có ý nghĩa tượng trưng hơn hẳn. Có lẽ vì thế mà hắn có thể đoán ra
được, rốt cuộc Úy Trì đại nhân ngẩn người vì chuyện gì.

Úy Trì Chính nhìn rồi lại nhìn, đột nhiên mở miệng hỏi, “Trác Thanh

à, ngươi nhìn cái nghiên mực này đi, mấy ngày trước, ta mang nó về từ Lưu
Cầu thuộc địa của Đại Sở, điêu khắc hình hoa lan chốn sơn cốc, mùi thơm
nồng đượm, so với cái nghiên mực bệ hạ ban tặng cho Tạ Lâm, cái nào tốt
hơn.”

Trác Thanh sợ giật nảy mình, hắn không ngờ Úy Trì Chính nghĩ đông

nghĩ tây, cuối cùng đầu óc lại nghĩ đến chuyện này. Nghiên mực của thần tử
và hoàng đế, có thể mang ra so sánh được chắc?

Cho dù nghiên mực của thần tử có thật sự tốt hơn của hoàng đế đi

chăng nữa, cũng không thể nói ra miệng được.

Cho dù cái nghiên mực đó đã không còn là của hoàng đế mà là của Tạ

Lâm đi chăng nữa, nhưng đó vẫn là vật được ngự ban, không thể đặt lên
bàn cân so sánh với những thứ bên cạnh được.

Trác Thanh đành cúi đầu thưa: “Trác Thanh nghe nói, cái nghiên của

bệ hạ, hình điêu khắc là những cây trúc, tuy Trác Thanh chưa từng nhìn
thấy, nhưng từ xưa đến nay trúc luôn kiên cường khí khái, thiết nghĩ so với
chiếc nghiên khắc hình hoa lan ở sơn cốc của đại nhân, đều có chỗ kỳ diệu
tương tự nhau.”

Úy Trì Chính vừa nghe xong, liền nhớ ngay đến người ấy, nếu lấy trúc

ra để so sánh, thì quả thực là càng hợp, càng giống hơn là so với lan, cây
trúc quả thực rất khí khái kiên cường.

Tuy Trác Tranh không trả lời thẳng, nhưng Úy Trì Chính đã bật cười

to nói: “Được, được, được lắm, đúng là rất kiên cường khí khái, những lời
của Trác Thanh ngươi rất hợp ý ta, nào nào nào, chúng ta cùng viết vài chữ
bằng cái nghiên mực hoa lan này đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.