“Con người đương nhiên có sinh thì sẽ có tử, Tạ khanh, đó không phải
là vấn đề.” Minh Trọng Mưu nói.
“Vậy được, thần vẫn còn một vấn đề nữa muốn hỏi,” Tạ Lâm nói tiếp,
“Mạng của quan lại quan trọng, vậy mạng của dân đen có quan trọng
không?”.
“Hoặc đổi lại, điều thần muốn hỏi là làm quan to hay dân to……”
Tạ Lâm còn chưa nói xong, thì nghe thấy Ông Đạt sắc mặt tái mét ở
bên cạnh, nạt ngang: “Tạ Lâm, ngài thật quá vô lý. Không chỉ chiếm dụng
quá nhiều thời gian của chúng ta, còn ỷ mình to gan lớn mật dám hỏi bệ hạ
những vấn đề đó, quả đúng là trong mắt không còn kỷ cương phép tắc gì
nữa!” Ông ta vội vã quay đầu lại, cung kính tâu với Minh Trọng Mưu: “Xin
bệ hạ hãy trừng trị Tạ Lâm tội bất kính, không hợp lễ nghĩa!” Nói đoạn,
Ông Đạt kính cẩn cúi đầu, đợi Minh Trọng Mưu lên tiếng.
Không ngờ Minh Trọng Mưu lại chỉ khoát khoát tay, sốt ruột nói:
“Được rồi được rồi, nếu Ông Đạt khanh cảm thấy hắn hỏi trẫm những điều
đó là không phù hợp, là bất kính, là trong mắt không còn kỷ cương phép
tắc, vậy khanh trả lời đi.”
Ông Đạt không nghĩ Minh Trọng Mưu lại đá cái vấn đề hóc búa này
cho mình, bất giác đờ người, “Quan to hay dân to, việc này……”
Ông Đạt muốn trả lời lắm, nhưng nghĩ đến là thấy khó. Nếu đáp là
quan to, nhưng có dân mới có xã tắc, trên đại điện, những người tự cho
mình là trung thần rất nhiều, hơn thế trung thần đều có thói quen tự nhận
yêu dân như con, đương nhiên sẽ không đồng ý với quan điểm của ông ta,
chỉ sợ còn mắng ông là đồ gian thần nịnh hót, chuyên làm bậy cùng một
giuộc với tên Tạ Lâm kia; nhưng nếu đáp là dân to, thì thánh thượng còn an
ổn mà ngồi trên ghế rồng được chắc, đừng thấy ánh mắt của Hoàng thượng