thực là quá xa vời, lúc Tạ Lâm cách hắn càng lúc càng xa, thì hắn lại có cái
ý nghĩ muốn phá bĩnh cái gì đó, ví dụ như phạm sai lầm, phê nhầm tấu
chương chẳng hạn, làm cho to chuyện lên, Tạ Lâm đương nhiên sẽ tới thu
dọn tàn cuộc cho hắn.
Nhưng khi hắn nhớ đến ánh mắt sắc nhọn của Tạ Lâm, nhớ đến sống
lưng luôn luôn thẳng tắp không bao giờ cúi cong của nàng, nhớ đến cánh
tay gầy mảnh của nàng khi hắn tóm lấy chúng, nhớ đến tinh thần quật
cường của nàng khi bước lùi ra sau là lại cầm bút chu sa lên, chấm một
chấm lên bản tấu viết trên giấy Tuyên trắng.
Hắn không nhịn được thở dài.
Thật sự là bị nàng nắm trong lòng bàn tay mất rồi, mắt mũi kiểu gì thế
không biết, tại sao lại đi thích nàng chứ?
Con người Minh Trọng Mưu vô cùng kiên trì, hắn không phải kiểu
người mới gặp khó khăn đã suy sụp bỏ cuộc, đặc biệt là trước mặt Tạ Lâm,
hắn đã quen trang bị vũ trang cho bản thân rồi.
Trước đây vì không muốn chịu sự bắt nạt của Tạ Lâm, hiện giờ cũng
là vì Tạ Lâm, chẳng qua là mục tiêu thì thay đổi, còn người thì không.
Vì thế ngày hôm ấy, sau khi tan buổi triều sáng, quần thần nối đuôi
nhau ra về, Tạ Lâm cũng đang định nối gót, thì nhìn thấy một người rảo
bước, nhảy ra trước mặt mình, “Thừa tướng đại nhân xin dừng bước.”
Tạ Lâm cẩn thận nhìn kỹ lại, thấy người vừa cất tiếng gọi mình là Lại
Xương. Tạ Lâm là người thế nào chứ, lập tức hiểu ra ngay, hai hàng lông
mày không kìm được nhăn tít cả lại, nếu không phải ông ta là tâm phúc bên
cạnh Minh Trọng Mưu, thì sợ rằng Tạ Lâm còn chả thèm liếc mắt nhìn đến,
một bước đi thẳng luôn rồi. “Lại Xương đại nhân, ông không cần phải
phiền phức thế.” Câu này coi như là câu chào hỏi, nói xong Tạ Lâm liền
bước sang bên cạnh, định vòng qua người ông ta đi ra phía cửa lớn.