Minh Trọng Mưu ôm nàng trong lòng, một bàn tay đè gáy của nàng
lại, khiến nàng phải ngẩng đầu lên, nụ hôn nóng rực tựa như thiêu như đốt
rơi xuống cánh môi nàng. Ánh lên trong đáy mắt là vẻ mặt say mê của hắn,
hàng mi dài mảnh che dấu đi mọi cảm xúc trong đôi mắt ấy.
Bầu trời xám xịt, khiến những bông tuyết như đang rắc những tia sáng
trắng xuống thế gian.
Hắn cưỡng ép nàng phải mở miệng, gọi mời lưỡi cùa nàng cũng nhảy
múa với mình, bàn tay đặt lên eo lưng xiết chặt ôm nàng vào lòng, khiến
nàng không tài nào giãy thoát được.
Tuyết phát ra những tia sáng lấp lánh, mái ngói lưu ly phản chiếu
khiến những tia sáng ấy càng trở lên lung linh hơn, tựa như những vì sao
trên thiên không.
Thời khắc ấy, khiến con người ta quên hết trăm ngàn ánh lửa, quên cả
việc bản thân đang ở hoàng cung, quên hết trách nhiệm, thành tựu, công lao
sự nghiệp, danh vọng.
Cậu thiếu niên dưới lớp mực đen trên bức tranh dường như hợp nhất
với Minh Trọng Mưu của lúc này, cậu thiếu niên trong bức tranh ấy nở nụ
cười ấm áp, khiến người ta phải mê say.
Chỉ một khoảnh khắc như thế thôi.
Trong khoảnh khắc ấy, đột nhiên có một ảo giác như cả giang sơn
hoàn toàn sụp đổ. Bọn họ đứng trên đỉnh cao quyền lực của Đại Sở, ranh
giới vua tôi dường như không thể nào vượt qua, giống như hai cực của trời
đất, âm dương, càn khôn, vĩnh viễn không thể dung hợp.
Nhưng trong khoảnh khắc này, hắn đứng rất gần nàng, gần sát đến nỗi
khiến nàng không thể lùi bước.