mười ngón tay siết chặt lấy nhau.
Không biết đã qua bao lâu, Minh Trọng Mưu ngẩng đầu lên, hai cánh
môi rời ra, hắn lại cúi đầu xuống nhìn nàng, khẽ hít vào một hơi, mái tóc
dài xõa tung cùng khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng, cánh môi do bị hôn mà
sưng đỏ tăng thêm một phần huyết sắc cho khuôn mặt trắng nhợt nhạt của
nàng, như thể thoa một lớp son đỏ.
Người này, sao hắn có thể nghĩ nàng không phải là phụ nữ chứ?
Minh Trọng Mưu bật cười khe khẽ, rung động của vòm ngực cũng
truyền sang cả nàng, “Vừa nãy nàng hôn ta.”
Tạ Lâm vẫn còn đang ở trạng thái mơ màng, nụ hôn mãnh liệt đó đã
cướp đi hô hấp của nàng, thần trí mông lung khiến nàng lộ ra khoảnh khắc
không tỉnh táo ngắn ngủi hiếm thấy. “Cái gì cơ?”.
Minh Trọng Mưu thấy dáng vẻ mờ mịt hiếm có đó, lại nhớ tới việc
nàng vừa nãy tranh thủ lúc hắn đang ngủ khẽ hôn hắn, khiến tâm tình hắn
càng lúc càng sung sướng, “Vừa nãy nàng hôn ta,” Minh Trọng Mưu không
nhịn được bật cười vui vẻ, “vừa nãy nàng chủ động hôn ta.”
Hắn lặp lại hai lần câu nói đó khiến nàng đột nhiên bừng tỉnh,
“Không, ta không hôn.” Nàng muốn giãy thoát khỏi tay hắn, nhưng mười
ngón tay của hắn đan rất chặt, khiến nàng không dùng được một chút sức
lực nào.
“Nàng có.”
“Ta không có.”
“……” Minh Trọng Mưu không muốn dây dưa tranh cãi với nàng về
một vấn đề vô vị kiểu thế này nữa, hắn nhấc tay của nàng lên rồi khẽ khàng
đặt một nụ hôn lên mu bàn tay, “……nàng có.” Hắn dịu dàng nói.