“Thần nói rồi, thần không hôn người.”
“Nàng còn định giả vờ nữa?” Hắn nâng cằm nàng lên, cắn một cái vào
đôi môi không chịu nói thật, “Tạ Lâm, nếu nàng đã không dám thừa nhận
mình thích ta, vậy thì để ta nói, ta thích nàng, vậy đã được chưa?”.
Nàng nghiêng đầu sang một bên, tránh nụ hôn của hắn, khiến nụ hôn
ấy rơi xuống gò má, “Nhưng thần lớn tuổi hơn người rất nhiều, thần còn là
thầy giáo của người, là thần tử của người, chúng ta không thể……”
Minh Trọng Mưu liền hung hăng cắn mạnh lên cánh môi nàng, chặn
những lời nàng chưa kịp nói hết lại.
Nàng lại lấy cái mớ vua tôi, tuổi tác ra để dỗ hắn, cự tuyệt hắn.
Cho dù nàng lớn hơn hắn năm tuổi thì đã sao, cho dù nàng là thầy giáo
của hắn thì đã sao, cho dù bọn họ là vua tôi thì đã sao?
Hắn vì nàng, có thể không xưng trẫm, có thể từ một hoàng tử không
muốn ngồi lên ngai vàng trở thành một minh quân giống với sự kỳ vọng
của nàng, có thể từ một người chỉ biết đọc binh pháp, mà giờ đến việc phê
duyệt tấu chương cũng không phạm bất kỳ sai lầm nào, tất cả những thứ đó
đều vì nàng.
Có lẽ Tạ Lâm là gian thần của Đại Sở, nhưng trong mắt của Minh
Trọng Mưu, nàng là người đã dạy hắn rất nhiều điều, diễn rất nhiều vai diễn
đa dạng trong cuộc đời của hắn.
Mà mỗi một vai diễn ấy đều không thể thiếu được.
Hoàng đế Minh Trọng Mưu của Đại Sở, có thể không có hậu cung ba
ngàn giai nhân, nhưng không thể không có Tạ Lâm.
Không biết nàng có hiểu được điều đó không.