Phủ Thừa tướng đèn đuốc sáng trưng, có lẽ ở bên ngoài Tạ Lâm đã trải
qua rất nhiều mệt mỏi, nên mỗi khi về tới đây, nàng luôn thả lỏng, nội tâm
cảm thấy vô cùng bình tĩnh. Tạ Lâm không có người thân, người trong phủ
Thừa tướng chính là người thân của nàng.
“Nàng đừng chỉ hỏi ta không, câu hỏi của ta nàng vẫn chưa trả lời!”
Lạc Thạch Thiên hít vào một hơi thật sâu, nhưng cơn giận dữ trong lồng
ngực khiến gã không kìm được muốn biết đáp án cuối cùng, “Rốt cuộc
nàng đã đi đâu? Nàng có biết Mặc Nhi đã hầm canh cho nàng từ rất lâu đợi
nàng về uống không, giờ canh đều nguội cả rồi, Khởi La và Thục Hà cũng
đợi nàng suốt cả một ngày, hơn thế……”
Còn cả ta nữa.
Gã nhẫn nhịn nuốt bốn chữ ấy xuống, sải bước lên trước chắn đường
đi của nàng, “Tạ Linh Nhi, nể tình bọn ta đợi nàng lâu như vậy, nàng đi đâu
ít nhiều gì cũng phải nói với bọn ta chứ?”.
Tạ Lâm bị gã chặn đường, đành phải dừng bước, nghĩ đến việc mấy
người Mặc Nhi mà nàng luôn coi là người nhà chờ đợi mình cả ngày, trong
lòng không tránh khỏi có chút áy náy. Nàng ngước mắt lên nhìn gã, nói:
“Chuyện này là lỗi của ta đã không nói trước lịch trình của mình cho các
ngươi biết, hại các ngươi phải lo lắng, lần sau tuyệt đối sẽ không tái phạm
nữa.”
“Nàng……” Lạc Thạch Thiên không ngờ nàng lại đột nhiên nhận lỗi,
bất giác ngây ra, nhưng dưới ánh lửa hắt lên, cho dù vừa mới xin lỗi xong,
nhưng khuôn mặt của người đó vẫn bình tĩnh tự nhiên, không cố ý, cũng
chẳng mảy may có chút gì hèn mọn. Giống hệt như thuở ban đầu gã gặp
nàng.
Lạc Thạch Thiên đột nhiên không biết nên nói gì, chỉ lẩm bẩm: “Hà
tất phải nhận lỗi, sao bọn ta có thể trách nàng……” gã khựng lại không nói