GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 676

tiếp nữa, nhờ ánh đèn, gã bỗng phát hiện ra trên cần cổ trắng nõn của nàng
dù được bộ triều phục che đi mất một nửa, có một dấu hồng hồng, theo
nhịp hô hấp lên xuống của nàng mà lúc ẩn lúc hiện, khiến người ta suy nghĩ
lung tung.

Vì gã cứ mải nhìn chằm chằm vào nàng nên mới phát hiện ra, chứ

giữa sắc trời tối đen, ánh nến khi mờ khi tỏ, thì sao gã có thể chú ý đến cái
vết ám muội đó được.

Đó tuyệt đối không phải là vết muỗi đốt, mùa đông lạnh như thế này

không bao giờ có muỗi.

Phải là tình huống như thế nào mới xuất hiện cái dấu vết màu hồng rõ

ràng như thế, đáp án không cần nói cũng biết.

Lạc Thạch Thiên cố gắng đè nén sự kinh ngạc trong lòng xuống, vội

vàng hỏi: “Tạ Linh Nhi, rốt cuộc nàng vừa đi đâu? Nàng nói cho rõ ràng
đi.”

“Ngươi thật sự không chịu bỏ cuộc à,” cho dù Tạ Lâm có là người có

tính kiên nhẫn đi nữa, thì cũng không thể chịu nổi sự truy hỏi liên hồi của
Lạc Thạch Thiên, đáp, “Bệ hạ quả thực bị bệnh, Lại đại nhân bảo ta tới
thăm người, vì thế giờ mới về được.”

Bệ hạ?

Lạc Thạch Thiên không kiềm chế được bước thụt lùi ra sau, gã vội

vàng kìm nỗi chua xót đang trào lên trong lòng xuống, nhanh chân bước tới
gần: “Bệ hạ bệnh, Lại Xương đại nhân bảo nàng đi, thế là nàng đi?” Gã
không muốn nổi nóng, nhưng không thể khống chế được giọng nói của
mình, “Sao Lại Xương đại nhân không bảo người khác đi, mà nhất định
phải là nàng đi?” Giọng nói của gã càng lúc càng lớn, “Bệ hạ có phải là trẻ
con đâu, nàng là gì của người chứ, bệ hạ bị bệnh dựa vào đâu mà nhà nàng
cũng không thể về? Trong mắt nàng có còn cái phủ Thừa tướng này không,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.