GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 677

có còn cái nhà này nữa không? Có còn mấy cô nương Thục Hà nữa không,
có còn……”

Có còn ta nữa không.

Gã kinh hoàng ngậm miệng lại, không nói tiếp nữa.

Âm lượng của gã càng lúc càng to, cuối cùng thu hút sự chú ý của tất

cả mọi người trong phủ, có người hầu còn đẩy cửa sổ thò đầu ra xem,
nhưng thấy Tạ đại nhân và Lạc Ngự y đứng trong đình, một vài người trộm
le le lưỡi, rồi lặng lẽ đóng cửa sổ lại, coi như chưa từng nghe thấy gì.

Tạ đại nhân là cha mẹ, là quần áo, là cơm ăn của bọn họ, hơn thế đối

xử với bọn họ rất tốt, tội gì nghe trộm vách tường nhà chủ tử khiến chủ tử
tức giận.

Ở phía khác mấy người Mặc Nhi trên danh nghĩa là thị thiếp của Tạ

Lâm, nhưng từ xưa tới nay không phân biệt tôn ti trật tự lớn nhỏ với nàng,
nên không kiêng kị nhiều như thế, nghe thấy hình như là giọng của Ngự y
Lạc Thạch Thiên, tò mò đi ra xem thử xem đã xảy ra chuyện gì.

Tạ Lâm nghe gã thao thao bất tuyệt đột nhiên ngậm miệng không nói

năng gì nữa, nhưng nàng cũng chẳng hơi đâu đi tìm hiểu nguyên do gã
ngậm miệng, chỉ bật cười một tiếng, sau đó lại lạnh lùng hờ hững nói: “Lạc
Thạch Thiên, ngươi lo chuyện bao đồng quá rồi đấy.”

Nàng không nói gì nhiều, nhưng chỉ một câu này thôi đã như một cái

bạt tai giáng vào mặt Lạc Thạch Thiên, vô cùng mạnh mẽ.

Nói xong câu này, Tạ Lâm cũng quay người đẩy cửa đi vào phòng

mình, sau đó đóng cửa lại nhốt Lạc Thạch Thiên bên ngoài, không thèm để
ý đến gã nữa.

Ngươi lo chuyện bao đồng quá rồi đấy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.