GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 812

nay thì chỉ riêng việc duy trì hô hấp đều đặn thôi, nàng cũng đã phải dùng
hết toàn bộ sức lực rồi.

Thác Bạc Nguyên thấy bóng lưng hai người càng lúc càng xa, trong

khi đó cả đám người bọn gã lại không hề có con ngựa nào bằng được với
bảo mã của đối phương, nhanh nhất cũng chỉ có hai cái chân, mà hai chân
thì sao bì được với bốn chân. Thác Bạc Nguyên thấy vậy, cũng không màng
đến suy tính ban đầu của mình là bắt sống Minh Trọng Mưu nữa, gã giật
lấy cung của kẻ đi bên cạnh, lắp tên vào.

Tuy lực cánh tay của gã có lẽ không thể bằng được Hầu Thiết Tranh,

nhưng suy cho cùng từng là kình địch, gã giương cánh cung đã lắp tên lên,
mũi tên bắn ra nhanh hơn so với những người khác rất nhiều, thoáng chốc
đã bay tới phía sau lưng Minh Trọng Mưu, thế bay không hề suy giảm.

Mũi tên dùng để che chắn trong tay Minh Trọng Mưu rơi mất, hổ khẩu

thì tê rần, dẫn đến vết thương trên lưng càng thêm đau đớn, không kìm
được nhủ thầm không xong rồi. Sau lưng lại có một mũi tên bắn tới, thế
bay giống như lúc vừa nãy, Minh Trọng Mưu biết ngay chắc chắn là do
Thác Bạc Nguyên bắn, đành phải nhẫn nhịn cơn đau để cản lại.

Thác Bạc Nguyên thấy hắn liên tiếp chặn được hai mũi tên, trong lòng

thầm tán thưởng, nước Di xưa nay kính trọng nhất là những hảo hán, nghĩ
bụng nếu đối phương không phải là hoàng đế Vạn Triệu, thì dựa vào bản
lĩnh ấy, cũng đáng để kết giao lắm. Đáng tiếc hai bên lại đối địch nhau,
Thác Bạc Nguyên lại bắn tiếp một mũi tên nữa.

Minh Trọng Mưu đã cảm nhận được vết thương trên lưng vỡ ra, máu

chảy đầm đìa, cánh tay phải tê đến mức gần như không nhấc lên nổi, mũi
tên bắn đến, hắn cơ hồ không thể cản nổi nữa.

Thế bay của tên rất dũng mãnh, mắt thấy tên sẽ đâm xuyên qua chỗ

yếu hại sau lưng mình, Minh Trọng Mưu thầm thở dài. Nghĩ đến đây, hắn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.