GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 890

nàng ấy chết đi.”

Minh Trọng Mưu giật mình, hoảng hốt quay đầu lại, “Cái gì?”.

“Nàng còn nói nhiều điều khác nữa, nhưng thần không định nói với

người.” Lạc Thạch Thiên nói, ánh mắt rất đáng sợ, nhìn chằm chằm về phía
Minh Trọng Mưu, “Tóm lại, thần muốn nàng ấy sống, người cũng vậy,
không được để nàng ấy chết.”

Minh Trọng Mưu nghe hắn nói vậy, trái tim thoáng run lên, nhưng trên

mặt lại nở nụ cười. Hắn nhìn Tạ Lâm, khẽ khàng “ừ” một tiếng.

Lạc Thạch Thiên nhìn hắn rất lâu, ánh nắng rực rỡ bên ngoài cửa sổ

rơi xuống một bên sườn mặt hắn, lộ rõ ánh mắt hắn khi nhìn Tạ Lâm trong
trẻo biết bao, ấm áp biết nhường nào.

Rất lâu sau, Lạc Thạch Thiên mới xoay người, bỏ ra khỏi phòng.

Lúc gần đi, hắn khép cánh cửa lại rất nhẹ, dường như sợ làm phiền sự

tĩnh lặng giữa hai người bọn họ.

Lạc Thạch Thiên chậm rãi bước ra khỏi phòng, mọi người đổ xô về

phía hắn, Mặc Nhi vội hỏi: “Thế nào rồi, thế nào rồi?” Người nào người
nấy mồm năm miệng mười hỏi theo tới tấp.

Lạc Thạch Thiên mỉm cười, xoa xoa đầu Mặc Nhi. “Nàng ấy rất ổn,

đứa bé cũng rất khỏe, là hoàng tử. Bệ hạ đang ở bên trong chăm sóc nàng
ấy, mọi người đừng vào làm phiền.”

Mặc Nhi sung sướng, lập tức cười toe toét, nhảy nhót ôm chầm lấy

Thục Hà, “Thục Hà tỷ tỷ, tỷ nghe thấy chưa? Gia khỏe mạnh bình an, đứa
bé cũng rất ổn, tốt quá rồi.”

Thục Hà cũng vui lây theo nàng, khóe miệng cong lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.