GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 90

Một ngày nhiều gió, Định Quốc công chúa lên đường, đủ để một trăm

người, có thể nhìn thấy từ phía xa dưới ánh chiều tà, kéo dài đến vài dặm.
Cờ, ngựa, người, đông đúc dày đặc, từ phía Đông, mãi cho tới tận phía Tây,
cho đến khi ánh tịch dương không còn nhìn thấy đầu, cũng chẳng nhìn thấy
đuôi đâu nữa.

Trong ngày nhiều gió ấy, Úy Trì Chính không kìm được cưỡi một con

ngựa cao lớn, phi thật nhanh, tiễn Định Quốc công chúa suốt mười mấy
dặm, nhìn trời không muốn quay về.

Nhưng, vẫn cứ phải về.

Cha của nàng ấy là Uy Võ đại tướng quân, bản thân hắn làm tham

tướng, được ông ấy đề bạt, mới có được vị trí như ngày hôm nay.

Là con gái của đại tướng quân, nên rất thân thiện với hắn, cùng hái

hoa huyên thảo bên hồ, nhưng lại chẳng dám cầm tay nhau.

(Hoa huyên thảo còn được gọi là hoàng hoa, kim trâm thái, người xưa

cho rằng nó có thể khiến người khác quên đi được ưu phiền. Nhưng trong
phần chú thích của tác giả thì trong Kinh Thi loại hoa này có nghĩa là tương
tư.)

Hắn đã hiểu thấu được tâm tư nàng từ lâu.

Nhưng cuối cùng nàng lại trở thành người phụ nữ của kẻ khác.

Cô gái yêu kiều xinh xắn là thanh mai trúc mã với Úy Trì Chính, hắn

đã tận mắt nhìn thấy nàng lớn lên, giờ thân phận rỡ ràng, được phong làm
Định Quốc công chúa, là niềm vinh dự người bình thường có cầu cũng
chẳng được. Nàng mang theo niềm vinh dự đó, đi xa tới tận biên cương,
bình định lửa chiến, mối lương duyên tốt đẹp giờ cắt đứt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.