GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 908

Tất cả văn võ bá quan, hắn đều có thể gọi ra được tên họ, nội thần,

ngoại thần, thậm chí ngay cả thái giám nội thị chưa bao giờ nói rõ tên mình
đứng ở bên lề, hắn cũng có thể nói chuẩn xác tên của từng người, kể được
ngày thường bọn họ đã làm tốt những gì, chưa tốt những gì.

Tất cả mọi người đều thừa nhận, không chỉ ở trên đại điện, mà sợ rằng

kể cả các những người làm quan ở địa phương, hắn cũng có thể nhớ mặt
thuộc tên. Hắn thậm chí còn vừa cười vừa nói, những thần tử nào, đỗ Tiến
sĩ năm bao nhiêu, dường như hắn nắm chắc tất cả, cũng hiểu hết mọi thứ.

Kẻ làm bề tôi, hy vọng lớn nhất chính là việc làm của mình có thể

được người ngồi trên ghế rồng ở vị trí tối cao kia nhìn thấy và khẳng định.

Không thể không nói, đây là một hoàng đế rất ưu tú, một vị hoàng đế

giỏi dùng người, lại thấu hiểu dân tình chính là người mà mọi thần tử đều
theo đuổi. Khả năng ghi nhớ siêu phàm của hắn khiến người ta phải bái
phục, mà sự bình dị gần gũi của hắn, lại khiến người ta nảy sinh kính trọng
ngưỡng mộ.

Đây không phải là một vị hoàng đế có thể để bất kỳ thần tử nào dễ

dàng che mắt.

Văn võ bá quan khấu đầu, khoảnh khắc này, trong lòng bọn họ đều vui

vẻ thành tâm phục tùng.

Cuối cùng, bước chân của Minh Trọng Mưu dừng trước mặt Tạ Lâm.

Đây là vị thần tử khó dùng từ ngữ để miêu tả nhất, lại thêm cả thân

phận phức tạp rắc rối của nàng nữa, nhưng, điều này không hề ngăn cản
chuyện Minh Trọng Mưu có lời muốn nói với nàng, hoặc nói cách khác,
hắn giới thiệu nàng lại một lần nữa với quần thần, “Tạ Lâm, từng là Thái
phó của Thái tử.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.