GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 921

chôn vùi trong lòng hắn.

Đôi mắt Tạ Lâm cong cong, cười đáp: “Mắt nhìn người của bệ hạ quả

nhiên không tồi, ta biết ngài là người công bằng liêm chính, việc có đúng
sai thị phi, nhưng trong lòng Úy Trì đại nhân trước giờ đều rất có chừng
mực, chưa từng lệch lạc.” Nàng thở dài, “Không chỉ ta, mà ngay cả tân
Thừa tướng vừa nhậm chức Trầm Hòa Anh về điểm này cũng còn xa mới
bằng được ngài. Tạ Lâm chỉ sợ vẫn còn thiếu nợ ân tình của đại nhân thôi,
mong đại nhân có thể đừng để bụng những mâu thuẫn trước kia, giúp đỡ
cho Trầm Hòa Anh, việc xây dựng một đất nước hùng mạnh, e là sẽ rơi lên
vai của hai người rồi.”

“Chỉ có hai người bọn ta thôi sao?” Trái tim Úy Trì Chính run lên,

quay đầu nhìn nàng, “Vậy còn nàng thì sao?” Hắn nhẫn nhịn một lúc lâu,
lại hỏi: “Người đối xử với nàng tốt chứ?”.

Úy Trì Chính nghĩ đến chuyện Tạ Lâm đã sinh hai vị hoàng tử cho bệ

hạ, nhưng lại không có bất kỳ danh phận gì.

Nếu bệ hạ không yêu nàng, thì sao phải đến mức dù lộ dung nhan thật

của mình, cũng phải bảo vệ nàng.

Nhưng nếu yêu nàng, tại sao đến giờ vẫn chần chừ không lập nàng

làm Hoàng hậu, chần chừ không giải tán hậu cung.

Tạ Lâm nghe thế, chỉ khẽ mỉm cười, trả lời lại bằng bốn chữ, nhưng

mãi cho đến khi Úy Trì Chính ra về quay lại phủ của mình, cũng không thể
quên được vẻ mặt nàng khi nói bốn chữ đó.

Dường như cái lạnh buốt của đông giá đã rời xa, hoa xuân bắt đầu nở

rộ.

Dường như tất cả đau khổ đều tan thành mây khói, dường như mọi

niềm hy vọng đều đã ở ngay trước mắt nàng, khiến cho một Tạ Lâm vốn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.