GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 112

Y rùng mình vì tĩnh huyệt đã được hóa giải, Đại Hữu toan bước ra cửa

thì Tùng

Vĩ chặn lại:
‐ Hê! Đại Hữu tôn giá định nuốt lời à?
Gã lấm lét nhìn Ngầu Nại rồi tự tát vào mặt mình. Bốp...
Tùng Vĩ nói:
‐ Bên kia nữa. Có như thế, tả hữu mới bình bình.
Đại Hữu tát thêm một tát nữa vào má bên kia rồi gượng nói:
‐ Được rồi chứ?
‐ Như thế mới được. Đi đi!
12
Chẳng cần Tùng Vĩ nói lời thứ hai. Đại Hữu sải bước tiến nhanh ra cửa.
Quay lại ben Ngầu Nại bang chủ, Tùng Vĩ quảng hai chiếc côn vào góc

thạch lao, nhón tay cầm lại chiếc đùi gà vàng ươm.

Ngầu Nại bang chủ hỏi:
‐ Sao tiểu tử không trả thù hắn?
Cắn một miếng thịt gà, Tùng Vĩ vừa ăn vừa nói:
‐ Vãn bối không phải là kẻ nhỏ nhen, chỉ biết trả thù, trả hận.
Y nói rồi, tiếp tục vừa ăn vừa uống mà chẳng thèm mời Ngầu Nại đến

một tiếng.

Ăn uống xong rồi, Tùng Vĩ đứng lên xoa bụng. Mặt y hơi nhăn lại,

miệng thì thốt:

‐ Bang chủ! Không xong rồi.
Đôi chân mày Ngầu Nại nhíu lại:
‐ Cái gì không xong?
Tùng Vĩ chỉ mớ thức ăn thừa còn lại.
‐ Không chừng người ta biết kế sách của vãn bối và bang chủ nên ngấm

ngầm hạ độc vào thức ăn... nên...

Ngầu Nại lắc đầu:
‐ Không thể nào như vậy được. Thức ăn do chính ta... chính ta mua mà...
‐ Thế sao bụng vãn bối lại khó chịu quá...
Y vừa nói vừa ôm bụng khom người xuống. Ngầu Nại lo lắng hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.