GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 167

‐ Sao bao nhiêu năm không gặp nhau lão có sợ Nhĩ Lan không nhận lão

là cho không? Điều đó khiến cho lão đau lòng hơn đấy.

Buông một tiếng thở dài, Cốc Thừa Tự nói:
8
‐ Bất cứ chuyện gì Cốc Thừa Tự cũng chịu được cả, chỉ mong thấy Nhĩ
Lan được bình an, được thành người là ta đã có thể xuống gặp Lan Chi,

nói với nàng được rồi.

‐ Lão Cốc vẫn còn nhớ đến Lan Chi à?
cùng.
‐ Lão Cốc ta không bao giờ quên nàng. Lan Chi đã vì ta mà đau khổ tột
Tùng Vĩ buông một tiếng thở dài rồi nói:
‐ Lão Cốc! Lão thành thật với Tùng Vĩ nhé.
‐ Sư tôn Tùng Vĩ cứ hỏi.
‐ Lão hẳn phải biết dấu tích trên người Nhĩ Lan?
‐ Làm sao ta không biết được.
‐ Thế dấu tích đó là gì? Lão Cốc lưỡng lự rồi nói:
‐ Sau lưng của Nhĩ Lan có xăm võ công của lão Cốc.
lên à?
‐ Thế làm sao Tùng Vĩ nhận biết được? Chẳng lẽ lại vén lưng của Nhĩ

Lan

‐ Có vén, sư tôn Tùng Vĩ cũng không thấy chú pháp trên lưng Nhĩ Lan.
‐ Còn làm gì nữa?
‐ Khi nào Nhĩ Lan tức giận, chú pháp đó mới hiện ra.
‐ Lão Cốc có ý đồ?
‐ Thế tại sao sư tôn hỏi lão Cốc kỹ về Nhĩ Lan như vậy?
‐ Tùng Vĩ sợ Âu Đình Luân có gian trá.
‐ Sư tôn Tùng Vĩ nghĩ có chuyện gian trá ư?
9
Tùng Vĩ giả lả cười:
‐ Không tin vào người quá. Tùng Vĩ muốn đề phòng Âu Đình Luân có ý

gian trá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.