GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 165

‐ Được! Vậy hai người còn chờ gì nữa?
‐ Còn chứ.
‐ Còn chờ ai?
Tùng Vĩ chắp tay sau lưng, khẽ gật đầu nói.
‐ Đi với phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy. Tùng Vĩ và lão Cốc

muốn biết tôn giá là ai, mặt mũi như thế nào... có phải là phật, hay lại là
ma?

Hắc y nhân nhìn Cốc Thừa Tự.
6
‐ Nếu không có ta, Cốc Thừa Tự sao ra được tuyệt lao võ lâm, bấy nhiêu
đó cũng không tin à?
Tùng Vĩ xoa tay, xuýt xoa nói:
‐ Cái trò này thì Tùng Vĩ đã sử dụng hoài rồi. Tôn giá một mình chẳng
bao giờ với tay được tới Ngọc Chỉ thần châu, nên muốn mượn gió bẻ

măng

thôi. Tùng Vĩ nói có đúng không? Thả Cốc Thừa Tự tôn giá hẳn đã có

chủ đích. Chính vì thế, Tùng Vĩ và lão Cốc cần phải biết chân diện của tôn
giá.

Y giả lả cười:
‐ Chúng ta đã chung một xuồng rồi, còn giấu với giếm làm gì nữa.
Hắc y nhân hừ nhạt một tiếng rồi lột bỏ chiếc khăn lụa che mặt. Đôi chân

mày của lão Cốc nhíu lại, miệng thì thốt.

‐ Âu Đình Luân!
‐ Chính Âu mỗ.
Tùng Vĩ nhìn lão Cốc.
‐ Cốc Thừa Tự! Lão biết y? Lão Cốc gật đầu:
‐ Lão là người mỗi tháng đưa thực phẩm của lão Cốc.
‐ Hóa ra Âu tôn giá kia là giám ngục của lão Cốc. Tùng Vĩ nhìn lại Âu

Đình Luân.

‐ Bây giờ thì Tùng Vĩ và lão Cốc có thể tin lời Âu tôn giá rồi. Âu Đình

Luân cau mày:

‐ Bây giờ mới tin?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.