GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 164

Tùng Vĩ toét miệng cười hề hề.
‐ Tất nhiên tôn giá không được dựng cái trò ve sầu thoát xác hoặc treo
đầu dê bán thịt chó. Nói thật cho tôn giá biết mấy cái trò ma mãnh đó

không qua được mặt Tùng Vĩ đâu.

Hắc y nhân chau mày:
‐ Lão Cốc! Cang Tùng Vĩ! Hai người theo ta. Cang Tùng Vĩ nhìn qua

Cốc Thừa Tự:

‐ Lão Cốc tính sao?
Lão Cốc Thừa Tự buông một câu lạnh lùng:
‐ Theo.
‐ Lão không sợ đó là một cái bẫy mà hắc y nhân đã bày sẵn ư?
‐ Lão phu chẳng còn sợ gì nữa. Nếu như sư tôn Tùng Vĩ ngại thì cứ ở

đây, một mình lão Cốc theo chân y.

Tùng Vĩ nheo mày, lắc đầu:
5
‐ Không được. Nếu để lão Cốc đi thì nhất định lão sẽ bị gã này qua mặt.
Tùng Vĩ phải đi theo thôi.
Tùng Vĩ nhìn hắc y nhân.
‐ Hê! Tôn giá có thể cho Tùng Vĩ và lão Cốc biết đi đâu không?
‐ Gặp Nhĩ Lan, ái nữ của Cốc Thừa Tự. Tùng Vĩ xuýt xoa:
‐ Tốt quá! Tùng Vĩ mạn phép hỏi tôn giá nhé.
‐ Đi hay không là do lão Cốc, tiểu tử có gì mà chen tay vào?
‐ Ậy! Sao lại không chen vào. Tùng Vĩ và Cốc Thừa Tự như bóng với

hình, không cắt ra được đâu. Bởi lão Cốc có Ngọc Chỉ thần châu thì Tùng
Vĩ là người duy nhất biết được bí mật của Ngọc Chỉ thần châu, nên phải có
hai người, tôn giá mới có thể đổi chác được.

Hắc y nhân nghe Tùng Vĩ nói, mặt lộ rõ vẻ lượng lự, suy nghĩ. Tùng Vĩ

khoát tay nói tiếp:

‐ Tôn giá không cần phải suy nghĩ cho nhức đầu nhức óc. Tùng Vĩ chẳng
có võ công cao cường như lão Cốc đâu mà tôn giá sợ. Xem như tôn giá

đã nắm

được phần cán rồi mà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.