GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 162

2
‐ Lão Cốc chắc như vậy à?
Lão Cốc gật đầu. Tùng Vĩ hỏi:
‐ Y đến một mình hay đi với nhiều người? Lão Cốc lưỡng lự rồi nói:
‐ Lão Cốc cũng không biết.
‐ Theo Tùng Vĩ đoán thì người này hẳn chuẩn bị từ trước để đối phó với

lão Cốc.

‐ Cốc Thừa Tự cũng nghĩ như vậy, nhưng cốt ý của lão Cốc là chỉ muốn

biết ái nữ mà thôi, chứ không màng đến Ngọc Chỉ thần châu.

‐ Tùng Vĩ hiểu tâm ý của lão Cốc mà.
Nói dứt câu, Tùng Vĩ lấy bầu rượu tu một ngụm dài. Y uống rượu cốt để
đè bớt nỗi lo lắng dâng trào trong tâm tưởng mình.
Tùng Vĩ đưa bầu rượu qua Cốc Thừa Tự.
‐ Lão Cốc! Uống một ngụm rượu cho bớt căng thẳng. Cốc Thừa Tự lắc

đầu:

‐ Không. Sư tôn Tùng Vĩ cứ uống.
Cốc Thừa Tự vừa thốt dứt câu thì có bóng người xuất hiện, từ phía đối

diện. Người đó bận dạ hành, che mặt bằng vuông lụa đen. Y bước đến
trước

mặt Cốc Thừa Tự cất tiếng ôn tồn.
‐ Ác ma nhân! Có đem Ngọc Chỉ thần châu cho ta không? Tùng Vĩ cau

mày.

Y liếc qua Cốc Thừa Tự, nhỏ giọng nói:
3
‐ Người này bịt mặt lại đổi giọng, chứng tỏ y không phải là người chân
chính đâu. Lão Cốc cẩn thận đó.
Nghe Tùng Vĩ nói, lão Cốc khẽ gật đầu. Lão Cốc nhìn hắc y nhân nói:
‐ Tất nhiên, lão phu có đem theo Ngọc Chỉ thần châu của Trương Kiệt.

Hắc y nhân gằn giọng nói:

‐ Đưa cho ta xem.
Lão Cốc nhìn lại Tùng Vĩ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.