GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 177

- Có gì huynh cứ nói, sao cứ ngập ngừng mãi vậy. Nhĩ Lan và huynh đã

có chỉ phúc giao hôn rồi, chúng ta đâu ngại gì nữa.

Tùng Vĩ nhìn thẳng vào mắt Nhĩ Lan từ tốn nói:
- Đây là sự bắt buộc, mong Nhĩ Lan miễn thứ cho huynh.
- Nhĩ Lan không dám phiền huynh đâu. Chỉ mong mỏi sớm gặp lại phụ

thân thôi.

- Nếu Nhĩ Lan không ngại và có nhiệt huyết muốn gặp lại phụ thân, có

thể cho Tùng Vĩ chứng thực dấu tích trên người Nhĩ Lan chứ?

Nàng gật đầu:
- Huynh xem đi, Nhĩ Lan có phong thái và dung mạo giống mẫu thân

không?

- Giống lắm... giống lắm... Nhưng Tùng Vĩ vẫn phải mạo phạm nàng.

Chỉ mong nàng đừng nghĩ Tùng Vĩ là kẻ hồ đồ, chẳng qua đây là chuyện
rất hệ trọng. Nàng cứ xem như Tùng Vĩ và nàng đã có duyên phận.

Nàng gật đầu:
- Nhĩ Lan không trách huynh đâu.
Tùng Vĩ ve cằm:
- Thế nàng có thể cho huynh nhìn qua thân thể của nàng không?
Đôi lưỡng quyền của Nhĩ Lan ửng hồng e lệ. Nàng cúi mặt, nhỏ nhẹ nói:
- Thế lão nhân gia có nói cho huynh biết dấu vết riêng của muội nằm ở

đâu không?

Tùng Vĩ nhăn mặt, vùng vằng nói:
- Cũng tại Cốc bá bá cả thôi. Đúng ra cái chuyện này phải là chuyện của

nữ nhân. Nhưng lúc này, chung quanh lão nhân gia chẳng có ai thân thích,
mà chỉ toàn là kẻ thù thôi.

Tùng Vĩ nhăn mặt nói tiếp:
- Chẳng có ai nên Cốc Thừa Tự lão nhân gia mới buộc Tùng Vĩ phải làm

cái chuyện không nên làm này. Còn gì là nam tử đại trượng phu đầu đội
trời, chân đạp đất chứ.

Nàng chớp mắt, đôi thu nhãn của nàng đẹp đến độ khi chớp mắt Tùng Vĩ

những tưởng đó là hai vì sao vừa nháy trong mắt mình.

Nàng nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.