GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 179

Nàng liếc nhìn Tùng Vĩ. Đôi thu nhãn của Nhĩ Lan vừa sắc vừa bén,

đượm thắm cái gì đó rất nhiều ẩn ý lồng trong cái liếc mắt đó.

Nàng chỉ bầu rượu trên bàn:
- Trên bàn có bầu rượu “Thiện nữ nhi hồng”, huynh thích uống thì cứ

uống.

Tùng Vĩ nói:
- Hay lắm! Tùng Vĩ đang thèm rượu đây.
Tùng Vĩ bước vội đến bưng bầu rượu mở nắp tu ừng ực. Nhĩ Lan nhìn

Tùng Vĩ mỉm cười rồi ung dung bước ra sau tấm bình phong. Tùng Vĩ
đứng bên cửa sổ nhấp từng ngụm rượu dõi đôi mắt nhìn ra ngoài khu vườn
hoa về đêm. Những âm thanh rào rạt cứ như ám ảnh tâm tưởng Tùng Vĩ.
Những âm thanh kia nghe như tiếng nhai xương rào rạo của quái vật nào đó
đang ẩn nấp trong hoa viên này rình rập Tùng Vĩ.

Chi loáng một cái, Tùng Vĩ đã dốc cạn hết nửa bầu rượu. Y nghe bước

chân nhẹ đế sau lưng mình, liền hỏi:

- Nhĩ Lan muội có thấy dấu vết đó không?
Thốt ra câu nói đó thì mũi Tùng Vĩ lại phồng to bưởi ngửi được mùi xạ

hương quyến rũ nồng nồng xông vào khứu giác mình.

Y cảm nhận rõ một một mùi hương thơm da thịt đó là những âm thanh

nhè nhẹ của con tim ai đó.

Tùng Vĩ hỏi:
- Sao muội không trả lời huynh.
- Nếu muội trả lời thì Tùng Vĩ huynh cũng phải tận mắt thấy. Chỉ bằng

huynh hãy tự thẩm chứng muội có phải là Nhĩ Lan không?

Tùng Vĩ quay mặt lại.
Y đứng phỗng ra như pho tượng. Hai mặt mở to hết cỡ như thể muốn

thâu tóm toàn bộ nhân dạng của nàng vào hai con ngươi rồi mà y vẫn còn
không tin cứ đứng sững ra như pho tượng. Hai cánh môi há hốc với tất cả
nỗi ngạc nhiên.

Làm sao Tùng Vĩ không rơi vào tình trạng như thế cho được, bởi đập vào

mắt y là một thân thể tuyệt trần. Một thể pháp cân đối với tất cả những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.