GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 181

- Ta nghĩ mình đang nằm mơ, chứ đây không phải là sự thật.
Lời vừa dứt trên miệng Tùng Vĩ thì Nhĩ Lan nắm lấy tay y:
- Huynh không nằm mơ đâu. Tất cả đều là sự thật hiển nhiên với huynh

đó. Một sự thật rất thật, không phải là mơ.

Nhĩ Lan vừa nói, vừa nâng tay Tùng Vĩ đặt ngay vào đôi nhũ hoa của

nàng rồi nói:

- Huynh nghĩ xem, có phải là thật hay mơ?
- Sự thật... rất thật mà huynh không dám mơ tưởng đến.
Nàng mỉm cười nhỏ nhẹ nói:
- Giờ thì huynh đã tin muội là Nhĩ Lan chưa?
Tùng Vĩ lưỡng lự rồi nói:
- Ta sẽ tin...
Nàng nguýt Tùng Vĩ:
- Huynh phải tin muội là Nhĩ Lan thôi. Chỉ có muội mới là Nhĩ Lan, vì

muội đã thấy dấu vết của mình rồi. Nó ở ngay bên trái... vưu vật của muội.

Tùng Vĩ lẩm bẩm nói:
- Nàng đã thấy nốt ruồi đó rồi à? Ở ngay bên trái ư? Có thật không vậy?
Nàng gật đầu, sắc hoa thẹn đỏ ngập ngừng nói:
- Huynh có muốn xem không?
Tùng Vĩ lắc đầu:
- Không cần. Không cần. Huynh tin vào muội mà.
- Vậy muội và huynh đi gặp lão nhân gia nhé.
Tùng Vĩ chớp mắt:
- Nàng muốn đi gặt Cốc bá bá lắm à?
Nàng gật đầu.
- Muội thích gặp phụ thân. Làm sao muội không muốn gặp người chứ?

Đã bao lâu nay, muội tin chắc lão nhân gia sẽ đi tìm muội và cha con sẽ
trùng phùng sum họp, vui biết chừng nào... Rồi muội sẽ có huynh nữa.

Tùng Vĩ thở hắt ra một tiếng. Y đặt tay vào vùng chấn tâm.
- Nhĩ Lan! Nàng làm cho ta xúc động quá.
Cùng với lời nói đó, Tùng Vĩ quay lưng nàng về phía mình. Y vừa quay

lưng Nhĩ Lan vừa nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.