GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 186

- Không. Nhất định là không rồi. Chết kiểu nào cũng được, nhưng làm

thức ăn cho lũ hoa độc này thì Tùng Vĩ không muốn đâu.

- Nếu không muốn, huynh phải nghe theo lời của Tuyết Ngọc.
Tùng Vĩ gật đầu ngay. Y gượng nói:
- Muốn gì thì nàng cũng phải giải huyệt cho ta trước đã.
- Được. Nhưng huynh phải hứa với Tuyết Ngọc... Xem Tuyết Ngọc là

Nhĩ Lan.

Tùng Vĩ gật đầu:
- Được, được. Ta hứa... ta hứa...
- Nếu trước mặt... Nếu huynh nuốt lời thì huynh sẽ bị Nhục Thực ăn thịt

đó.

Tùng Vĩ gật đầu, nghĩ thầm: “Lời nói gió thoảng mây bay, Tùng Vĩ sợ gì

mà không hứa với nàng chứ”.

Ý niệm đó khiến cho Tùng Vĩ nhanh nhẩu vừa gật đầu, vừa nói:
- Quân tử bất hý ngôn. Cang Tùng Vĩ này đã hứa là làm.
Nàng mỉm cười, cách không phóng chỉ điểm huyệt cho Tùng Vĩ. Vừa

mới được giải huyệt, bất kể mình đang lõa lồ, Tùng Vĩ vẫn quay bước bỏ
chạy. Nhưng Tuyết Ngọc nhanh hơn, lướt qua chặn Tùng Vĩ lại.

Nàng dang hai tay, chặn đường Tùng Vĩ khiến y lao sầm vào người nàng,

té bật ngửa ra đất.

Dĩ Tuyết Ngọc nói:
- Huynh chạy đi đâu?
Tùng Vĩ lồm cồm đứng lên vừa nói:
- Ta chạy đến tiền sảnh gặp Cốc Thừa Tự và Âu Đình Luân, chứ có chạy

đâu.

Dĩ Tuyết Ngọc phá lên cười:
- Chàng nhìn lại mình kìa. Nếu Cốc Thừa Tự lão quỷ thấy Tùng Vĩ trong

bộ dạng này thì hẳn lão sẽ nghĩ chàng đã có gì với Nhĩ Lan. Không chừng
lão lại nổi cơn phẫn nộ, không giao Ngọc Chỉ thần châu, mà còn giết cả
huynh lẫn Tuyết Ngọc đấy.

Tùng Vĩ gật đầu như tế sao:
- Ta biết... Ta biết... Nhưng giờ làm sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.