GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 187

Dĩ Tuyết Ngọc đặt tay lên vai Tùng Vĩ. Ngọc thủ của nàng lạnh như

băng hàn khiến cho Tùng Vĩ phải rùng mình. Y nghĩ thầm: “Ả này máu
lạnh, dám làm gì cũng làm lắm à”.

Dĩ Tuyết Ngọc nói:
- Huynh và Tuyết Ngọc quay vào mộc xá vận lại trang phục cho đàng

hoàng rồi mới đến gặp lão quỷ Cốc Thừa Tự chứ.

Tùng Vĩ gật đầu:
- Ta cũng có ý đó... Ta cũng có ý đó.
Hai người quay lại gian mộc xá, Tùng Vĩ vừa vận lại y trang vừa nói:
- Nàng không biết ngượng sao, mà cứ nhìn ta mãi vậy?
- Có gì đâu mà ngượng.
Tùng Vĩ nhướn mắt nhìn nàng:
- Hậy! Phàm nam nữ thọ thọ bất thân, nàng nhìn ta trong bộ dạng lõa lồ,

tất thấy cả rồi. Thấy chẳng còn thiếu chỗ nào trên người Cang Tùng Vĩ.
Chuyện đó chỉ có phu phụ mới được thấy. Ta và nàng chẳng phải là phu
phụ, nàng không biết hổ thẹn ư?

Dĩ Tuyết Ngọc phá lên cười. Nàng vừa cười, vừa nói:
- Huynh đã thấy Tuyết Ngọc, đúng không nào?
- Ơ... Thì ta là nam nhân tất được quyền thấy nữ nhân. Còn nàng là nữ

nhân. Phàm nam nhân thì được quyền thấy nữ nhân. Chính vì ông trời cho
nam nhân cặp mắt để chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nữ nhân. Do đó, mới có
những gã nam nhân chuyên rình rập để nhìn vẻ đẹp của nữ nhân.

Dĩ Tuyết Ngọc khoanh tay trước ngực:
- Tuyết Ngọc nghĩ khác. Huynh thấy Tuyết Ngọc... Tuyết Ngọc thấy lại

huynh, xem như hai chúng ta chẳng ai thiếu nợ ai, đúng không nào?

Tùng Vĩ nhăn mặt nghĩ thầm: “Ôi cha ơi! Cang Tùng Vĩ là người gian

trá, xảo quyệt, thế mà lại gặt một người trơ trẽn như ả. Đúng là vỏ quýt dầy
gặp móng tay nhọn rồi”.

Tùng Vĩ suy nghĩ rồi chợt vỗ tay nói một tiếng:
- Chết rồi!
Tuyết Ngọc chau mày:
- Huynh làm gì thế?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.