GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 188

- Có một chuyện rất quan trọng, ta quên nói với nàng.
- Chuyện gì?
- Nếu ta không sức nhớ lại thì... không biết chuyện gì sẽ xảy ra đây.
Tùng Vĩ vừa nói vừa nghiêm mặt lại đăm đăm như một pho tượng. Vẻ

mặt căng thẳng của y khiến cho Tuyết Ngọc phải chau mày.

Nàng bước đến trước mặt Tùng Vĩ:
- Huynh vừa nghĩ đến chuyện gì nào?
Buông một tiếng thở dài, Tùng Vĩ nhìn thẳng vào Dĩ Tuyết Ngọc, ôn nhu

nói:

- Giá như Cốc Thừa Tự phát hiện ra nàng không phải là Nhĩ Lan... thì

chắc chắn không trao Ngọc Chỉ thần châu... Chuyện gì xảy ra cho ta nào?

Đôi cánh môi của Tuyết Ngọc mím lại. Nàng nghiêm giọng nói:
- Nếu Tùng Vĩ không nói cho lão quỷ Cốc Thừa Tự kia sao biết được sự

tráo trở này.

Tùng Vĩ reo lên:
- A! Nàng dùng từ rất hay. Tráo trở... Đúng là một sự tráo trở mà. Thật là

tráo trở và bỉ ổi nữa.

Đôi chân mày Dĩ Tuyết Ngọc nhíu lại. Nàng gằn giọng nói:
- Tuyết Ngọc đang nói nghiêm chỉnh với huynh, đừng buộc Tuyết Ngọc

phải đem huynh làm mồi cho lũ Nhục Thực của Tuyết Ngọc.

Tùng Vĩ gật đầu:
- Ta biết. Nàng rất đoan trang, đôn hậu và nghiêm chỉnh nữa. Lần đầu

tiên Tùng Vĩ mới được diện kiến một trang giai nhân sắc tài trọn vẹn.

Hừ nhạt một tiếng. Tuyết Ngọc gằn giọng nói:
- Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc không cần những lời khen chót lưỡi

đầu môi như vậy đâu. Tất cả mọi sự Tuyết Ngọc làm chỉ nhằm đến mục
đích có được Ngọc Chỉ thần châu mà thôi.

Nàng nhìn thẳng vào mắt Tùng Vĩ:
- Nếu như lão Cốc phát hiện ra sự tráo trở này thì nhất định do Cang

Tùng Vĩ ám chỉ với lão. Hậu quả như thế nào, chắc Tùng Vĩ thừa biết rồi.

Tùng Vĩ lí nhí nói:
- Hậu quả như thế nào?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.