GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 198

- Dừng tay...
Lão Cốc nhìn sang Tùng Vĩ. Y giả lả cười nói:
- Sư đồ! Dừng tay.
Tùng Vĩ quay lại đối mặt với Nhĩ Lan. Y cao giọng nói:
- Nhĩ Lan! Nàng còn bênh vực ho tên tiện nhân thối tha Âu Đình Luân

này nữa à?

Nghe Tùng Vĩ nói mà chân diện Âu Đình Luân cứ trơ ra chẳng biết y

định nói gì. Đến ngay cả Tuyết Ngọc cũng phải sững sờ. Nàng những tưởng
đâu Tùng Vĩ sẽ thổ lộ thân phận của mình, nhưng nghe Tùng Vĩ gọi mình
là Nhĩ Lan thì nàng chẳng hiểu được y đang có dự định gì, suy nghĩ gì khi
gọi nàng là Nhĩ Lan.

Tuyết Ngọc miễn cưỡng nói:
- Tùng huynh... muốn Nhĩ Lan phải làm sao bây giờ?
Buông một tiếng thở dài, Tùng Vĩ nói:
- Âu Đình Luân đã hành hạ Nhĩ Lan đủ chuyện. Nào là bắt nàng giặt giũ

cho hắn, thậm chí còn đày đọa hơn thế nữa...

Đôi chân mày Tùng Vĩ nheo lại. Y cao giọng nói tiếp:
- Hắn còn thị vào chức phận trưởng tôn của mình mà đánh đập nàng nữa.

Y vừa đánh vừa chưi sư đồ Cốc Thừa Tự của Cang Tùng Vĩ. Đã vậy thôi...
còn... chủi rủa Lưu Lan Chi, mẫu thân nàng.

Nghe Tùng Vĩ nói huyên thuyên, mồ hôi lão Cốc toát ra mặt. Trảo công

của lão từ từ bấu lại cùng với những âm thanh kẽo kẹt của hai hàm răng
nghiến vào nhau.

Âu Đình Luân biến sắc, rít giọng nói:
- Cang tiểu tử! Ngươi nói ra những điều đó để làm gì?
Tùng Vĩ quắc mắt nói:
- Để phơi bày những tội ác của lão đối với Nhĩ Lan.
Y hất mặt nói tiếp:
- Âu tôn giá đáng chết lắm.
Nghe Tùng Vĩ thốt ra câu này, bụng Âu Đình Luân giật thót một cái.
Âu Đình Luân toan lên tiếng phản bác, nhưng Tùng Vĩ đã khoát tay gằn

giọng nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.