GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 196

Tùng Vĩ đỡ nàng đứng lên, vận y trang cho Tuyết Ngọc. Vừa vận y trang

cho nàng, Tùng Vĩ vừa nói:

- Nàng không muốn viên Ngọc Chỉ thần châu của Cốc Thừa Tự sao?

Tùng Vĩ đã đi lâu quá rồi, nếu không quay lại e rằng Cốc Thừa Tự sẽ giết
Âu Đình Luân và đem Ngọc Chỉ thần châu đi mất đó.

Tuyết Ngọc miễn cưỡng nói:
- Chàng vẫn còn nghĩ đến Ngọc Chỉ thần châu à?
Tùng Vĩ gật đầu:
- Tùng Vĩ nghĩ đến nàng, làm sao ta không nghĩ đến Ngọc Chỉ thần châu

được trong khi nội thể còn con kim trùng quái gở kia của nàng.

Dĩ Tuyết Ngọc phá lên cười. Nàng vừa cười vừa nói:
- Tùng Vĩ yên tâm đi, sau khi lấy được Ngọc Chỉ thần châu, Tuyết Ngọc

sẽ khiến con kim trùng ra khỏi nội thể chàng.

Đôi chân mày Tùng Vĩ nhướn cao, y hối hả nói:
- Thật không?
Nàng nguýt Tùng Vĩ:
- Tuyết Ngọc đâu muốn chàng chết uổng phí như vậy.
Tùng Vĩ xoa tay, giả lả nói:
- Xem như Tùng Vĩ và nàng đã có tình yêu với nhau rồi. Nàng đâu nỡ để

Tùng Vĩ chết đau đớn được, phải không?

- Tuyết Ngọc sẽ không để cho chàng chết đâu.
Tùng Vĩ nghe Tuyết Ngọc nói, cao hứng đáp lời nàng:
- Nghe nàng nói khiến ta cảm kích tình yêu của nàng vô cùng.
Đôi thu nhãn trong vắt của Tuyết Ngọc khẽ chớp:
- Chàng đối xử với Tuyết Ngọc tốt là được rồi.
Nàng vừa nói vừa nguýt yêu Tùng Vĩ.
Tùng Vĩ thở phào một tiếng vì đoán chắc mình sẽ thoát khỏi cái họa bị

kim trùng đục kinh mạch và lục phủ ngũ tạng.

Tùng Vĩ nắm tay Tuyết Ngọc:
- Chúng ta đi thôi.
Rời gian mộc xá, hai người quay lại tiền sảnh. Tùng Vĩ không khỏi sững

sờ khi thấy lão quỷ Cốc Thừa Tự đặt trảo vào yết hầu của Âu Đình Luân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.