GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 195

Dĩ Tuyết Ngọc chẳng khác nào người bị trúng dược dục tình mà lên cơn

hỏa dục, không tự kiềm chế được mình nữa. Hỏa dục trong người nàng
chẳng khác nào ngọn Hỏa Diệm sơn bấy lâu nay tắt ngúm, giờ đây được
khai thông phún trào ra sức mạnh dữ dội không một cái gì có thể kiềm chế
được. Hơi nóng hầm hập từ cơ thể nàng phả ra theo mùi hương da thịt
quyến rũ chỉ có riêng nàng. Chính mùi hương diệu kỳ đó kiến cho Tùng Vĩ
ngất ngây. Y nhanh chóng bị lây cái cảm giác cuồng bạo của Tuyết Ngọc.

Tùng Vĩ chợt đẩy nàng ra, nhìn vào mắt Tuyết Ngọc nói:
- Tuyết Ngọc! Nàng yêu Tùng Vĩ thật à?
Tuyết Ngọc còn ngây dại, hổn hển nói:
- Tuyết Ngọc yêu chàng... Tuyết Ngọc yêu chàng.
Tùng Vĩ chớp mắt, nghĩ thầm: “Ả đang nói thật hay gian trá nhỉ? Ả mà

biết yêu ai?”

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Tùng Vĩ từ tốn nói:
- Thế nàng có đồng ý lấy con kim trùng xấu xa kia ra khỏi nội thể của

Tùng Vĩ không?

- Tuyết Ngọc sẽ lấy nó ra... sẽ lấy nó ra.
- Nàng hứa với ta rồi nhé.
Tuyết Ngọc gật đầu:
- Chàng đừng bỏ rơi Tuyết Ngọc.
Nàng vừa nói vừa bấu mười ngón tay vào lưng Tùng Vĩ, áp môi vào môi

y ngấu nghiến như đang rất thèm khát dục tình.

Trong miền hỏa dục ngập ngụa đó, Tùng Vĩ cảm nhận rõ ràng tiếng tim

nàng đập thình thịch với tất cả sự nhộn nhịp của một nhi nữ đầu tiên bước
vào chốn loan phòng. Cơ thể nàng căng ra với sức sống nhộn nhào, với hơi
nóng hầm hập.

Tùng Vĩ bất giác đẩy Tuyết Ngọc ra, đứng lên.
Tuyết Ngọc sững sờ nhìn gã:
- Huynh...
Tùng Vĩ giả lả nói:
- Chúng ta dừng ở đây được rồi.
- Chàng sao vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.