GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 202

- Nhĩ Lan! Huynh biết mà, huynh không có quên đâu.
Tùng Vĩ vừa nói vừa nghĩ tiếp: “Người thì đẹp, nhưng tâm địa lại dâm

loàn, gian ác còn tham lam nữa”.

Nhìn lại Âu Đình Luân, Tùng Vĩ từ tốn nói:
- Nể mặt Nhĩ Lan, bổn công tử không muốn hạch sách tôn giá nữa.

Nhưng tôn giá đừng có gian ngoa, xảo trá quá, có ngày hối hận không kịp
đấy.

Y chắp tay sau lưng, từ tốn nói tiếp:
- Giờ để chuộc tội với Nhĩ Lan muội muội, tôn giá hãy tự tát vào mặt

mình đi.

Chân diện Âu Đình Luân đỏ rần. Lão vừa thẹn vừa giận, nhưng không

biết giải trình như thế nào.

Thấy Âu Đình Luân luống cuống, Tùng Vĩ nhìn lại Tuyết Ngọc:
- Nhĩ Lan! Huynh tính vậy được chứ? Nếu không, muội sẽ buồn và mọi

chuyện sẽ vỡ lở hết.

Nhĩ Lan nhìn Âu Đình Luân khẽ gật đầu.
Nhận được cái gật đầu của Nhĩ Lan, Âu Đình Luân tự tay tát thật mạnh

vào mặt mình, cứ như muốn trút cơn phẫn nộ vào hai cái tát đó. Hai bên má
lão hằn đỏ năm dấu tay.

Gã gằn giọng nói:
- Tiểu tử! Ngươi vừa ý rồi chứ?
Tùng Vĩ gật đầu:
- Rất vừa ý.
Tùng Vĩ ra dấu cho lão Cốc thu hồi trảo công.
Tùng Vĩ chờ cho Cốc Thừa Tự thu trảo công về mới nói với Âu Đình

Luân.

- Hê! Bây giờ tôn giá có thể đi được rồi.
Đình Luân ngập ngừng nói:
- Còn Ngọc Chỉ?
Tùng Vĩ mỉm cười nói:
- Giữ được cái mạng là may lắm rồi, còn đòi Ngọc Chỉ thần châu nữa.
Hừ nhạt một tiếng, Tùng Vĩ bất ngờ hét lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.