GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 204

- Phụ thân!
Đôi thần nhãn tinh anh của Cốc Thừa Tự lộ rõ vẻ rung cảm tột cùng. Lão

ngập ngừng nói:

- Nhĩ Lan! Lan nhi giống mẫu thân con quá.
Nghe lão thốt ra câu đó, Tùng Vĩ phải nhăn mặt, cúi gằm xuống để giấu

chân diện mình. Y nghĩ thầm: “Không biết ả ma nữ Tuyết Ngọc này có chút
cảm xúc hay rung động từ tâm trước cảnh ngộ của Ác Ma Nhân Cốc Thừa
Tự không?”

Ý niệm kia còn đọng trong đầu Tùng Vĩ thì Tuyết Ngọc nhỏ nhẹ lên

tiếng.

- Phụ thân! Nhĩ Lan biết phụ thân sẽ tìm con.
Lão Cốc mỉm cười. Nụ cười lão thật rạng rỡ, tất cả vẻ lạnh lùng băng giá

trên khuôn mặt con người khốn khổ đó gần như tan biến như bong bóng
trời mưa, mà thay vào đó là nét hoan hỷ tột cùng của một người vừa tìm lại
được báu vật mà tự tay lão đã vô tình đánh mất.

Lão Cốc nói:
- Lan nhi! Phụ thân gặp lại được con, dù có chết cũng cam lòng không

một chút hối tiếc. Mẫu thân của con hẳn sẽ yên lòng nhắm mắt nơi chín
suối.

Lão dang rộng hay tay:
- Lan nhi! Phụ thân lúc nào cũng nghĩ đến con, nghĩ đến mẫu thân con.

Rồi phụ thân và con sẽ đến viếng mộ mẹ con. Mẫu thân con sẽ vui lắm.

Thốt ra câu nói đó mà lệ trào ra hai bên khóe mắt, Cốc Thừa Tự thổn

thức nói tiếp:

- Nhĩ Lan! Hãy đến với cha.
Lão vừa nói vừa bước đến ôm chầm lấy Tuyết Ngọc.
Ác Ma Nhân có biết đâu khi lão thốt ra những lời ân tình nặng nghĩ đó

thì Tùng Vĩ lại hứng chịu muôn ngàn những lưỡi kiếm vô hình xa xả đâm
vào tim y. Con tim của Tùng Vĩ buốt nhói trong tâm tưởng nhanh chóng tạo
thành hai dòng lệ trào ra tren khóe mắt, cùng với lớp mồ hôi ướt đẫm người
thấm cả vào trang phục của Tùng Vĩ.

Tùng Vĩ liếc vội ra cửa. Ánh bình minh đã le lói bên chân trời đông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.