GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 225

- Ngươi không thích đi chung với Mạc Nhược, tất Mạc Nhược cũng

không muốn đi cùng với ngươi.

Tùng Vĩ cười khảy nói:
- Thế sao lúc nào nương nương cũng bám sát theo Tùng Vĩ như bóng với

hình vậy?

Nàng nhìn Tùng Vĩ nghiêm giọng nói:
- Sau khi có bí mật của Ngọc Chỉ thần châu, bổn nương sẽ ly khai ngươi

ngay lập tức.

- Thế ư?
Mạc Nhược gật đầu.
Tùng Vĩ ôn nhu nói:
- Trước đây, lão Cốc cũng từng là bóng và hình với Tùng Vĩ đó. Khi lão

Cốc ly khai Tùng Vĩ thì nương nương thấy Cốc tiền bối ly khai như thế nào
rồi đó.

Mạc Nhược gỡ chiếc nón rộng vành xuống, quay sang nhìn chăm chăm

vào mắt Tùng Vĩ.

- Công tử muốn bổn nương chết theo lão Cốc Thừa Tự đấy à?
Vừa lắc đầu, Tùng Vĩ vừa nói:
- Tùng Vĩ đâu có ý muốn nương nương chết. Ngồi chung với một người

sống vẫn thú hơn ngồi với một xác chết chứ.

- Vậy công tử có ý gì khi nói bổn nương sẽ giống lão Cốc ly khai khỏi

công tử?

Nặn nụ cười gượng, Tùng Vĩ giả lả nói:
- Ý của Tùng Vĩ là không muốn nương nương đi thôi, chứ đâu có ý gì.
Mạc Nhược chớp đôi mắt như thể không tin vào thính nhĩ của mình, khi

Tùng Vĩ thốt ra câu nói đó. Mạc Nhược nhìn về phía trước thờ ơ hỏi:

- Bổn nương không hiểu ý của công tử.
Uống một ngụm rượu nữa, Tùng Vĩ thả bầu rượu xuống bên cạnh, quay

sang nhìn Mạc Nhược giả lả cười.

Thấy nụ cười trên miệng Tùng Vĩ, Mạc Nhược hỏi tiếp:
- Tùng Vĩ cười gì vậy?
- Cười mà nương nương cũng không cho ư?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.