GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 226

- Bất cứ cái gì cũng có mục đích cả. Tùng Vĩ phải thấy một cái gì đó ở

Mạc Nhược mới cười.

- Đúng, đúng. Nương nương quá ngây ngô nên tại hạ phải cười đó.
Đôi chân mày Mạc Nhược nhíu lại:
- Ngây ngô?
Tùng Vĩ thản nhiên gật đầu:
- Nương nương rất ư ngây ngô. Ngây ngô đến độ không nhận biết mình

là một trang giai nhân tuyệt sắc.

- Ý công tử nói ta đẹp ư?
Tùng Vĩ gật đầu.
Chu Mạc Nhược lắc đầu:
- Ta không tin.
- Tin hay không tin là do nương nương suy nghĩ. Nhưng theo Tùng Vĩ,

nương nương rất đẹp.

Đôi lưỡng quyền của Chu Mạc Nhược ửng hồng. Sự thẹn thùng của Mạc

Nhược không qua được con mắt của Cang Tùng Vĩ. Tùng Vĩ tợp thêm một
ngụm rượu nữa rồi nói:

- Phàm những kẻ đẹp thì chẳng bao giờ thấy mình đẹp. Nếu nương

nương không đẹp thì sao trước đây có bao nhiêu trang vương tôn công tử
cầu cạnh xin một chút tình.

- Thời gian đó không còn nữa. Tất cả đã bị Cốc Thừa Tự đánh cắp rồi.

Bây giờ Chu Mạc Nhược là một bà lão ngoài ngũ tuần.

- Lúc tóc xanh đẹp khác, khi xế hồng đẹp khác.
Tùng Vĩ chặc lưỡi:
- Theo thiển ý của Tùng Vĩ, nụ đẹp, hoa đẹp khác và cái đẹp sau cùng và

cũng là cái đẹp nhất chính là trái. Nương nương bây giờ có nhan sắc như
trái chín.

Nghe Tùng Vĩ thốt ra câu này, sắc diện của Chu Mạc Nhược đỏ bừng,

bột miệng hỏi:

- Công tử nói thật không?
- Một nam tử hán, tinh thông kinh thư như tại hạ thì không bao giờ xảo

ngôn với nương nương rồi. Nếu một khi xảo ngôn bị nương nương phát

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.