GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 248

- Ơ...
Thính nhĩ của Tùng Vĩ nghe tiếng thốt ngạc nhiên của Mạc Nhược thì

không cảm nhận hay nghe được tiếng bước chân của Âu Đình Luân, Mạc
Nhược và Dĩ Tuyết Ngọc sau lưng mình nữa. Y chẳng biết chuyện gì cả,
mà chỉ lo cõng áo quan đi về phía trước.

Đến cuối độc đạo, Tùng Vĩ mới dừng bộ, án ngữ độc đạo là một tòa Hắc

Mộc lâu đen đúa. Ngay trước tòa Hắc Mộc lâu là một nấm mộ đá hướng về
phía đông.

Tiến thẳng về phía nấm mộ đá, đến trước tấm bia mộ, Tùng Vĩ vô cùng

phấn khích khi nhận ra dòng chữ:

“Lưu Chi Lan thục nữ chi mộ”.
Tùng Vĩ đặt áo quan cạnh mộ Lưu Chi Lan, thì bấy giờ Chu Mạc Nhược

và Âu Đình Luân mới theo đến. Mãi một lúc sau nữa Dĩ Tuyết Ngọc mới
xuất hiện.

Mạc Nhược chẳng nói tiếng nào, bước nhanh đến điểm vào Tịnh huyệt

của Tùng Vĩ.

Tùng Vĩ ngơ ngác:
- Hê! Tại sao nương nương lại làm như vậy. Tùng Vĩ còn phải đào huyệt

cho Cốc Thừa Tự tiền bối chứ. Đứng bất động như thế này thì làm gì được.

Mạc Nhược nhìn chăm chăm vào Tùng Vĩ, gằn giọng nói:
- Tùng Vĩ công tử! Vừa rồi công tử đã thi triển khinh công rất cao minh.

Thì ra ngươi cũng có võ công.

Tùng Vĩ nhăn mặt:
- Võ công cái gì mà võ công. Nặng quá thì đi cho nhanh thôi. Nếu có võ

công thì đâu để cho nương nương điểm huyệt hoài chứ.

Tùng Vĩ vừa nói dứt câu thì từ trong Hắc Mộc lâu, một nữ lang vận bạch

y lướt ra. Vừa thấy nữ lang đó, Tùng Vĩ trố mắt ngơ ngẩn vì nhận ra ngay
đó là Tô Mặc Linh.

Tùng Vĩ buột miệng thốt:
- Í! Tô cô nương.
Mặc Linh nhìn sững Tùng Vĩ. Đôi lưỡng quyền của nàng bất giác đỏ ửng

thẹn thùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.