GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 25

‐ Không sai.
12
Cùng với lời nói đó, lão dồn công lực vào hữu thủ, khe khắt nói tiếp:
‐ Thế ngươi có đi không? Tùng Vĩ đứng lên:
‐ Tất nhiên là phải đi với tiền bối rồi. Quân tử bất hý ngôn.
Y nhìn lại sáu gã đạo tỳ chung nhóm:
‐ Các huynh ở lại đây lo an táng cho Dị Chểnh đại ca và lão Trương tiền
bối nhé. An táng xong thì đi liền, kẻo có người lại đến sai chúng ta đào

lên rồi

lại lấp xuống, chẳng biết chừng nào mới xong việc.
Y nói xong nhìn lại Hắc y nhân:
‐ Tiền bối! Chúng ta đi.
Tùng Vĩ vừa nói vừa dượm bước thì Hắc y nhân vươn trảo chộp tay y lại.
Trảo công của Hắc y nhân bóp chặt lấy hổ khẩu hữu thủ của Cang Tùng

Vĩ tạo

ra một cái đau như thể bị bứt kinh mạch, khiến gã phải rống lên một

tiếng:

‐ A!
Mồ hôi tuôn ra ướt đẫm gương mặt Cang Tùng Vĩ. Hắc y nhân thả lỏng

trảo công nhìn Tùng Vĩ nói:

‐ Tiểu tử! Ngươi có đau lắm không?
Nghe Hắc y nhân nói, Tùng Vĩ nghĩ thầm trong đầu: “Đau đến thấu tim,

thấu óc mà lão còn hỏi nữa. Đúng là quân ác ôn, gian trá mà.”

Y vừa nghĩ vừa nhìn Hắc y nhân, gượng gật đầu:
‐ Đau lắm!
Hắc y nhân hừ nhạt một tiếng:
‐ Ta báo cho ngươi biết. Nếu như ngươi giở trò thì ta sẽ rút giân, rút cốt

ngươi đó.

13
Nghe Hắc y nhân nói, mặt Tùng Vĩ nhăn nhúm, trông thật là khổ sở. Y lí
nhí nói:
sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.