GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 280

Những người kia sống hay không là do Tùng Vĩ có luyện thành Vô Minh

tiên pháp đó.

Lão nói dứt câu quay bước tiến thẳng ra ngoài.
Tùng Vĩ toan nói gót theo sau lão, nhưng ngay lập tức có một bức tường

khí huyền ảo hất ngược trở lại. Rồi thạch môn từ từ sụp xuống.

Tùng Vĩ hốt hoảng thét lên:
- Tiên sinh... Tiên sinh! Vãn bối không có bản lĩnh đó đâu.
Mặc Tử tiên sinh thản nhiên đáp lời Tùng Vĩ:
- Công tử đã học được đàn và bút pháp của Cơ Thục Nhi, tất có thể tụ

thành Vô Minh tiên pháp.

- Vãn bối... không có bản lĩnh... Quả thực là không có bản lĩnh.
- Không có bản lĩnh thì Tùng Vĩ chẳng bao giờ thụ huấn được bút pháp

thần kỳ của Cơ Thục Nhi. Nếu lão phu luyện tiên pháp kia đến tầng “Tiên
ý” thì chỉ mất có một con trăng. Nhưng học bút pháp của Thục Nhi... cả
một đời lão phu không luyện thành được... Bấy nhiêu đó, Tùng Vĩ đủ biết
bút pháp của Thục Nhi còn khó hơn “Tiên pháp” vạn lần.

Lão buông một tiếng thở dài rồi nói tiếp.
- Đó là ý trời.
Lão nói dứt câu quay bước bỏ đi.
Tùng Vĩ sững sờ đứng chôn chân như thể bị hóa thành tượng đá.
Tùng Vĩ nghĩ thầm:
- Mỗi người mỗi ý mỗi tài. Mặc Tử tiên sinh tưởng đâu Cang Tùng Vĩ

này đa tài lắm vậy. Thực ra, nếu Tùng Vĩ có tài thì chẳng bao giờ chọn cái
nghề đạo tỳ, chuyên chôn người chết tại Hàm Đan.

Nghĩ như vậy, Tùng Vĩ bước nhanh lại thạch môn, vỗ chan chát. Tùng Vĩ

vừa vỗ vừa thét:

- Mặc Tử tiên sinh... Mặc Tử tiên sinh! Hãy quay lại đi... Hãy quay lại

đi...

Chẳng nghe tiếng Mặc Tử đáp lời. Tùng Vĩ càng vỗ mạnh hơn nữa. Vỗ

cho đến khi tay Tùng Vĩ rát bỏng như bốc phải nắm than hồng, còn giọng
thì khàn đặc.

Tùng Vĩ lầm bầm rủa:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.