GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 281

- Lão tiên sinh... Chẳng lẽ lão đối xử với Cang Tùng Vĩ như vậy sao?

Lão không nghĩ đến chút tình của dưỡng mẫu Cơ Thục Nhi à. Tùng Vĩ đâu
có căn cơ luyện võ công, huống chi bây giờ còn bị thuật bế huyệt đoạn
mạch của lão Cốc chẳng biết sống chết lúc nào.

Ô cửa tò vò trên thạch thất hé mở.
Tùng Vĩ những tưởng Mặc Tử tiên sinh quay lại. Nhưng khi nhìn thấy

Tô Mặc Linh nặn một nụ cười gượng, Tùng Vĩ nói:

- Mặc Linh cô nương! Hẳn Mặc Linh đến mở cửa cho Tùng Vĩ?
Mặc Linh lắc đầu:
- Không đâu. Huynh may mắn lắm đó. Nghĩa phụ không bao giờ nhìn

lầm người. Nếu huynh muốn ra khỏi thạch thất này thì phải luyện võ công
thôi... Nếu không thì huynh sẽ chết.

- Tại sao lại bắt tại hạ luyện võ công chứ? Tại hạ đâu có muốn.
- Muốn hay không là ý của huynh. Còn nghĩa phụ thì có ý khác.
- Ý gì?
- Bắt người đã giết dưỡng mẫu của huynh đền nợ máu với nghĩa phụ.

Nghĩa phụ không ra khỏi Vong Mạng cốc được nhưng huynh thì ra được.

- Tùng Vĩ sợ mình chẳng luyện được.
- Huynh có cần gì thì cứ gọi Mặc Linh. Thạch môn này chỉ được mở ra

khi nào huynh luyện được đến tầng Vô Minh tiên pháp.

Ô của tò vò lại đóng sụp xuống.
Tùng Vĩ suy nghĩ một lúc rồi gọi lớn:
- Mặc Linh... Mặc Linh...
Ô của tò vò lại hé mở.
Tùng Vĩ giả lả cười nói:
- Mặc Linh này! Nếu như Tùng Vĩ cần...
Y bỏ lửng câu nói giữa chừng ve cằm nhìn nàng:
- Khó nói quá.
Mặc Tử từ tốn nói:
- Huynh cần gì cứ nói... Ở đây có tất cả mọi thứ cho huynh.
Tùng Vĩ chắc lưỡi:
- Khó nói thật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.